Buổi sáng ở Công ty của cô Hồng Ngân. 7h30, Chuông điện thoại của cô reo lên, một số máy bàn, vừa lạ vừa quen: "Alô". "Alô! Cho tôi hỏi, chị có phải phụ huynh của em Huỳnh Như không ạ?" Một giọng nữ đứng tuổi. - "Ơ!... Vâng... Ai vậy ạ?" Cô bắt đầu lo lắng. - "Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 12A6 của em Như
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn: Con ơi, mẹ xin lỗi!Truyện ngắn: Con ơi, mẹ xin lỗi!Buổi sáng ở Công ty của cô Hồng Ngân. 7h30, Chuông điện thoại của cô reo lên,một số máy bàn, vừa lạ vừa quen: Alô. Alô! Cho tôi hỏi, chị có phải phụ huynhcủa em Huỳnh Như không ạ? Một giọng nữ đứng tuổi.- Ơ!... Vâng... Ai vậy ạ? Cô bắt đầu lo lắng.- Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 12A6 của em Như. Tôi gọi để hỏi sao hôm nayem không đến trường, mà cũng không thấy đơn xin phép? Cô Ngân ngẩn người.Sáng nay chính mắt cô đã nhìn thấy Huỳnh Như mặc áo dài trắng, sách vở gọngàng trong cặp đi xe đạp ra khỏi nhà và còn chào cô trước khi đi học. Vậy mà saobây giờ cô chủ nhiệm của Như lại nói nó không đến trường?- Alô!- Ơ!... Vâng....- Chị có sao không?- A, không. Tôi xin lỗi, sáng nay tôi quên viết đơn xin phép cho Huỳnh Như nghỉhọc 1 buổi vì cháu bị sốt.... Cô Ngân nói dối, cô vẫn bảo vệ con mình.- À, vậy à? Vậy thì phiền chị ngày mai đem đơn xin phép đến trường giùm đượckhông ạ?- Dạ vâng được chứ ạ.- Vâng! Nếu vậy thì chào chị.- Vâng! Chào cô!Đầu dây bên kia gác máy. Cô Hồng Ngân sững sờ. Cô không tin vào những điềumình nghe nữa. Huỳnh Như trốn học? Không thể nào! Từ trước đến nay con gái côrất ngoan, rất nghe lời và học rất giỏi, không thể nào có chuyện nó trốn học được.Nhưng dù nghĩ như vậy cô vẫn không thể yên tâm. Hoang mang tột độ, cô tự hỏicon bé đã đi đâu? với ai? làm gì? có vấn đề gì không?...Tâm trí của cô như chìm trong biển lửa, mọi thứ quay cuồng đến chóng mặt. Dùvậy, cô cũng không thể bỏ công việc mà đi tìm con được. Vì công việc của cô rấtbận, hơn nữa cô cũng không biết được Huỳnh Như có thể đi đâu. Và cuối cùng côphải quyết định: Hãy đợi đến 5h chiều, đó là giờ Huỳnh Như đi học về. 6h cô sẽ vềđến nhà. Nếu nó có mặt ở nhà thì cô sẽ hỏi tội, còn nếu không thì cô sẽ đi tìm nó...5h15 chiều...Cô phóng xe như bay về nhà, tâm trạng cô bấn loạn, không biết liệu giờ này HuỳnhNhư đã về đến nhà chưa? có an toàn không? Nhưng dù lo lắng cô vẫn rất giận! Tạisao hôm nay nó lại có gan bỏ học? Bình thường nó vẫn đến trường đều đặn cơ mà?Cô lo lắng, hoang mang, sợ nó bị bạn bè xấu dụ dỗ, và dẫn vào những con đườngtăm tối nhất của xã hội. Càng nghĩ cô càng bấn loạn, đến nỗi suýt 3 lần đụng vàoxe người khác. Tự trấn an mình phải bình tĩnh, cô tiếp tục lao xe như điên về nhà...Vừa đặt chân xuống xe trước sân nhà, cô đã nhẹ bớt 1 phần lo lắng khi nhìn thấy ổkhóa trước đã được mở ra và treo vào bên trong, cô biết Huỳnh Như đã về nhà,dựng xe xuống, cô bấm chuông. Nó chạy ra mở cửa.- Con chào mẹ! Như nở một nụ cười ngây thơ, có vẻ như nó tưởng mẹ nó vẫnkhông biết gì.- Như! Con lên phòng chờ mẹ một lát. Mẹ muốn nói chuyện với con.- Dạ.... Như ngập ngừng, nó đã bắt đầu lo lắng.Cô Hồng dựng xe xuống, lê từng bước chân nặng trĩu lên lầu, ném chiếc giỏ xáchvào 1 góc rồi bước vào phòng tắm. Làn hơi của nước nóng khiến cô bình tĩnh hơnmột chút, nhưng cô vẫn rất tức giận. Cô không biết ngày hôm nay con bé đã đi đâu,làm gì, với ai...Và nhất định cô phải hỏi cho ra lẽ... ***Huỳnh Như đợi sẵn trong phòng. Cô Ngân bước vào, ngồi đối diện với nó. Cô nhìn nó với ánh mắt nghiệm nghị - ánh mắt mà từ trước đến nay chưa bao giờ cô dùng để nhìn con gái của mình... - Như, con có coi mẹ là mẹ con không? - Dạ, sao mẹ hỏi lạ vậy? Con là con mẹ mà... - Vậy nếu con còn xem mẹ là mẹ thì hãy trả lời thật: Hôm nay con có đi học không? - Dạ... có Như hơi bối rối, nhưng nó vẫn bình tĩnh. - Con tới trường lúc mấy giờ? - Dạ! 6h30, như mọi ngày, con học hết 5 tiết buổi sáng. 11h30 con đi ăn cơm, uống nước với mấy đứa bạn, tới 1h chều con học tiếp luyện thi tới 5h. - Rồi con về luôn phải không? - Dạ! Bốp!- Một tiếng động chát chúa vang lên. Cô Ngân tát Như một cái như trờigiáng. Như ngã xuống giường vì không kịp định thần. Nó ngồi dậy, một tay chống xuống giường, một tay che má. - Mẹ... - Con có còn là con mẹ không hả Như? - Mẹ... sao mẹ đánh con?- Con còn hỏi được nữa sao? Bây giờ con lớn rồi, con không cần mẹ nữa nên con thích nói dối là nói, thích làm gì là làm phải không? - Dạ không... - Vậy thì tại sao con nói dối mẹ? Sáng nay cô chủ nhiệm đã gọi cho mẹ, mẹ đã phải nói dối để bảo vệ con đó biết không? - Con xin lỗi... - Con đừng xin lỗi làm gì! Mẹ muốn con trả lời, hôm nay con đi đâu? Làm gì? Với ai? - Dạ... Như ấp úng. - Trả lời đi! Không thì mẹ lao ra đường cho xe đâm chết cho con xem! - Mẹ ơi. ...