Tài liệu Của Chuột Và Người là tiểu thuyết của John Steinbeck, câu chuyện kể về hai người bạn đồng hành George và Lennie lang thang khắp vùng đồng quê nước Mỹ trong thời kỳ đại suy thoái để thực hiện mơ ước có một cuộc sống tốt đẹp hơn,... Mời các bạn cùng theo dõi để cảm nhận và biết được diễn biến của câu truyện.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Của Chuột Và Của Người CỦA CHUỘT VÀ NGƯỜI JOHN STEINBECKNhà xuất bản: HỘI NHÀ VĂNXuất bản năm 1997Chịu trách nhiệm xuất bản: NGÔ VĂN PHÚBiên tập: PHẠM SÔNG HỒNGBìa: Tranh của PAUL KLEETrình bày: LỮ QUỲNHSửa bản in: QUÝ TÂMKhổ sách: 13 x 19Số trang: 130Giá Bìa: 12.000đĐánh máy: MulanTạo prc: quantamEbook: http://www.dtv-ebook.com MỤC LỤCIIIIIIIVVVI I Phía Nam Soledad chừng mấy dặm,dòng sông Salinas đổ xuống theo sátsườn đồi, nước xanh thẳm và ấm nhờphơi mình trên bãi cát vàng lấp lánh ánhnắng trước khi êm ả chảy vào một cái hồnhỏ hẹp. Một bên bờ là những sườn đồivàng ánh nhô lên, soải mình đến tậnnhững vách núi đá Gabilan, bờ sông bênkia cây cỏ um tùm, hễ vào tiết xuân rặngliễu lại xanh rờn và những chiếc lá phíadưới gốc còn giữ dấu vết các trận lụtmùa đông qua, những hàng sung, lá vàcành nhẵn thín vươn ra và kết thành mộtvòm trên mặt nước yên lặng. Trên bãi cátven sông lá rụng thành một thảm dày vàkhô làm mỗi khi có con thằn lằn chạyqua, lại gây ra tiếng sột soạt ngân dài.Chiều đến, lũ thỏ từ các bụi rậm ra ngồichơi trên cát và những chỗ đất thấp mỗibuổi sáng thường hãy còn dấu chân hayvết móng các đàn chuột ăn cá, bầy chótrại hay bầy hươu đã tới uống nước trongđêm. Có một con đường mòn xuyên qua cácrặng liễu và hàng sung, con đường nàydo lũ trẻ con ở trại vạch lối xuống tắmhay những kẻ lữ hành buổi chiều mệtnhọc từ đường cái quan xuống dừng chântạm nghỉ ven sông. Phía trước một cànhsung lớn, nằm là là ngang mặt đất vànhẵn thín vì đã có nhiều người ngồi, làmột đống tro, dấu vết còn lại của nhiềulần khách nhóm lửa để sưởi. Ngày hôm đó trời rất nóng nực, mãi vềchiều mới có một cơn gió nhẹ thoảngtrong khóm lá. Bóng tối xâm chiếm dầndần lên các đỉnh đồi. Trên bãi cát venbờ, lũ thỏ ngồi im lặng giống như cácpho tượng nhỏ màu xám tạc vào đá. Bỗngtừ phía đường cái có tiếng sột soạt trênđống lá khô. Lũ thỏ ù té chạy về nơi trúẩn, một con diệc lúng túng vỗ cánh nặngnề bay lượn trên sông. Trong khoảnhkhắc, vạn vật im lìm, rồi hai người hiệnra trên con đường mòn, bước men theodòng nuớc xanh. Họ luôn luôn đi người trước kẻ sau,mặc dầu đã ra khoảng đất trống. Cả haiđều mặc quần áo vải sọc xanh, cài khuyđồng. Họ đội chiếc mũ đen méo mó vàkhoác trên vai một bó mền cuộn tròn.Người đi trước nhỏ thó, lanh lợi, mắtđăm chiêu và sắc sảo, khuôn mặt dầydạn, ở người hắn mọi nét đều rõ ràng:bàn tay bé và chắc, cánh tay mảnh khảnh,mũi nhỏ và xương. Người đi sau ngượclại, cao lớn, mặt mũi kỳ dị, đôi mắt tonhợt nhạt, vai u thịt bắp. Hắn bước nặngnề, lê chân như con gấu. Tay hắn cứngnhắc, buông thõng xuống thân mình. Người đi trước bất thân dừng lại khiếnbạn hắn xô phải suýt nhào trên mình hắn.Hắn bỏ mũ ra, lấy ngón tay trỏ quệt mồhôi trên mũi rồi vẩy mạnh cho mồ hôinhỏ xuống. Bạn hắn buông phịch bó mền ra, nhàosấp xuống mặt sông để uống. Hắn uốngtừng ngụm lớn, thở phì phì trong nướcnhư ngựa. Người bé nhỏ bước lai gần gắtgỏng:- Trời ơi ! Lennie! đừng uống nhiều thế! Lennie vẫn uống ùng ực vũng nước tù,người bé nhỏ cúi xuống lay vai hắn: - Lennie, rồi mày lại đau như đêm vừarồi đấy! Lennie để nguyên cả mũ ngụp hẳn đầuxuống nước, rồi nhổm dậy, nước từ mũnhỏ giọt xuống chiếc áo xanh làm ướt cảlưng. Hắn mỉm cười thoải mái: - Ngon lắm! Anh George uống thử mộthớp xem, một hớp thôi! George gỡ ba lô, khẽ đặt xuống đất: - Tao không chắc. Nước có vẻ dơ lắm. Lennie nhúng hẳn tay xuống và khuấynước làm bắn bọt lên. Những vòng trònlan rộng dần ra tới bên kia bờ rồi lạiquay trở về. Lenne nhìn chăm chú: - Anh George ơi, xem này! George quỳ xuống bên bờ, lấy tay vốcnước uống từng ngụm. - Kể ra nước có vị lành đấy. Tuy nhiênmày không nên uống chỗ nước đọng. Ngữmày thì lúc khát, nước cống mày cũnguống. George vốc nước vào mặt, dưới cằmvà chung quanh gáy. Rồi hắn đội mũ vào,dịch lùi một chút, ngồi ôm lấy đầu gối,Lennie nhìn và bất chước giống hệtGeorge, dịch lùi lại rồi cũng vòng tayôm lấy đầu gối. Hắn chụp mũ xuống trángiống hệt George vậy. George lặng ngắm dòng nước đămchiêu. Mặt trời rọi vào làm mặt hắn đỏngầu. Hắn nói giận dữ: - Nếu thằng cha tài xế xe buýt nó hiểunó nói cái gì, thì bọn mình đã được chởtới tận trại. Hừ! Các bác chỉ phải đi mộtthôi đường ngắn, rất ngắn. Mẹ kiếp, ít ralà bốn dặm. Thật ra là nó đếch muốn ghéqua cổng trại. Rõ là đồ vô tích sự. Nóchê không thèm ghé Soledad. Nó tống cổmình xuống rồi nói: Chỉ còn một thôiđường ngắn nữa thôi? Tao cuộc là hơnbốn dặm! Nóng quá ta! Lennie nhìn bạnrụt rè: - Anh George! - Hử ? Muốn gì? - Mình đi đâu bây giờ? George nắn lại vành mũ, trừng mắt: - Mày lại quên rồi hả? Tao cứ phảinhắc hoài mày sao? Sao mày lại có thểđần thế hở trời ! Lennie ngọt ngào: - Tôi quên thật? Tôi vẫn cố nhớ chứ!Xin thề với anh như vậy! - Thôi, thôi. Tao nhắc lại cho mày lầnnữa. Tao có làm được việc ...