..” B... ố.. ô..p “Lại cãi hử???” “Không thèm chơi với cậu, đồ cá sấu... Hu..hu” **** Tôi và Nguyên là vậy, lúc nào cũng gắn với nhau như hình với bóng nhưng lại xung khắc như nước với lửa. Hồi còn nhỏ, đã không ít lần chúng tôi xảy ra những mâu thuẫn như thế,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn của Đỗ Thu Hiền Truyện ngắn của Đỗ Thu Hiền Blog 1: THƠ NGÂYB... ố.. ô.. p“A...á.. Sao cậu đánh tớ?!”“ Tớ là mẹ! Mẹ được đánh con trai chứ?!”“ Không chịu đâu...”B... ố.. ô..p“Lại cãi hử???”“Không thèm chơi với cậu, đồ cá sấu... Hu..hu”****Tôi và Nguyên là vậy, lúc nào cũng gắn với nhau như hình với bóng nhưng lạixung khắc như nước với lửa. Hồi còn nhỏ, đã không ít lần chúng tôi xảy ra nhữngmâu thuẫn như thế, và phần thắng thì lúc nào cũng nghiêng về tôi. Hai đứa thườngbày nhau chơi đồ hàng, lấy những ly kem nhựa làm “ nồi” để đun nấu, còn hoa cỏdại lấy làm “rau ăn”. Đối với hai đứa trẻ 5 tuổi thì chỉ cần như vậy là đủ để bắt đầutrò chơi rồi. Tôi sẽ đóng vai... “mẹ”, còn Nguyên thì ngoan ngoãn trở thành “contrai”. Như vậy, tôi sẽ được thoả mái đe doạ + bắt nạt Nguyên thỏa thích. Còn tênNguyên ngốc nghếch ấy chẳng bao giờ giám phản kháng lại. Cùng lắm là oà khóctrước ánh mắt khiêu chiến và nụ cười thách thức của tôi chứ mấy.Thời gian trôi rất nhanh, chúng tôi đã cùng lớn bên nhau, cùng lớn với những xungkhắc trong sáng và ngây thơ vô cùng.Cánh đồng bất tậnNguyên là đứa con trai duy nhất giữ lại vẻ ngây thơ không tì vết mà tôi từng biết.Giả dụ nếu một ngày, bạn bước ra trước mặt cậu ấy và nói thế này “Nguyên à, cậucó tin là tớ thích cậu không?!” .Thì 99% câu trả lời sẽ là “Cái gì? Đứa như tớ màcó người thèm thích á, cậu có bị ấm đầu không đó?”Nguyên là vậy, ngốc nghếch và chậm hiểu như con nít. Những lúc cãi nhau,Nguyên không bao giờ nhịn, chỉ nhường mỗi khi thấy cuộc cãi vã đã lên đến đỉnhđiểm thôi.Tiết 3, lớp trưởng thông báo được nghỉ hai tiết cuối vì cô giáo nghỉ ốm. Cả lớpmừng như chưa bao giờ được mừng, hết đập bàn lại bắt tay nhau, rồi lại đập bàn.Nguyên hớn hở chạy đến chỗ tôi, bảo:- Đi đến chỗ này với tớ không? Bảo đảm cậu sẽ thích...Chả có gì cần suy nghĩ cả, nhưng tôi làm ra bộ chảnh. “Nể tình hai đứa chơi vớinhau từ hồi còn làm mẹ - con! Nên... ân xá cho cậu đấy.”Nguyên chở tôi đi qua một cái đê dài lộng gió, những con đường đất và vài conhẻm chéo ngeo.- Đèo tớ có mệt không?- Mệt! Nhưng không sao... thân lừa ưa nặng mà!- Văn nhỉ? Vậy mà Tuấn nói là đèo tớ nhẹ hẫng. Tôi cố tình nhấn mạnh vào cái tên“Tuấn”.- Tuấn? À...ờ, bạn cùng bàn mới của cậu tốt nhỉ?- Ừ, cậu ấy tốt cực, ăn nói dễ nghe và vô cùng hiểu chuỵên.- Thế à? Hay nhỉ?- Hay là hay thế nào?. Tôi vặn.- Chả thế nào cả. Nguyên cụt ngủn.- Chính cái câu “Chả thế nào cả” của cậu đã khiến cả hai đứa phải trực nhật mộttuần liền đấy. Tôi đập tay vào lưng Nguyên.- Lại còn bị chuyển chỗ nữa chứ. Ai bảo cậu cãi nhau với tớ, lại còn hét to thế làmgì.- Mà bạn cùng bàn mới của cậu thế nào?- Trang á, Ưhm... Trang dịu dàng và hiền hơn cậu.- Thế à...Đi một đoạn thì chúng tôi thấy sông, rồi thấy nhiều cây cối hơn. Nguyên bắt tôinhắm mắt lại. Cảm giác nhắm tịt hai mắt rồi lao xuống dốc mà không giữ phanhgiống như mình đang bị tuột đi đâu đó thật xa, mà không có gì bấu víu, hơi sợ mộtchút.- Thế nào, cứ như đang bay phải không?- Ừ!Nơi chúng tôi đến là một cánh đồng lúa rộng mênh mông, rất gần ấy có một bãi cỏ,mọc rất nhiều cỏ lau.- Tớ mới khám phá ra đấy. Đẹp quá phải không?- Ừ.- Tớ chỉ bảo cho mỗi cậu thôi đấy.Tôi cười, rồi vặt ngay một bông lau, từng cánh lau cuốn theo chiều gió và nhanhchóng bay ra xa. Chúng tôi ngồi xuống dưới cỏ, lười biếng nhìn ra mặt sông dậpdềnh ngay gần đấy.- Đôi khi con người ta chỉ muốn bé lại, để không phải lo toan cho cuộc sống và lạiđược ngây thơ. Nguyên nói, giọng ấu trĩ.- Cuộc sống quá dài và mệt mỏi. Vậy mà con người vẫn muốn được sống. Đó là vìmuốn tồn tại và vẫn còn nhiều điều để nuối tiếc.- Đúng thế. Khi còn bé, mẹ sẽ ôm ta vào lòng, vỗ rất nhẹ “Con mẹ đây mà. Conyêu ai nhất nào?!”Tôi phì cười khi nghe Nguyên nói thế. Vẩy mạnh tay về phía Nguyên để cho nướcbắn vào tóc và mặt cậu ấy. Nguyên tránh, nhưng không kịp.- Cậu nói như trẻ con ý. Vậy cậu yêu ai nhất ?!Nguyên vừa phủi mấy giọt nước bị bắn lên tóc, vừa nói:- Biết còn hỏi.- Tớ không biết.- Tớ yêu... mẹ tớ nhất.- Thật?!- Cả hai mẹ!- Gì?- Tự hiểu đi.- Hàm ý sâu xa ghê!Tôi nói rồi vặt thêm một bông lau nữa. Thấy nhọt nhọt ở má. Tại Nguyên lấy mộtbông lau chà vào mặt tôi. Tá hoả, tôi đuổi đánh Nguyên. Nguyên không chạynhanh. Nhưng không tài nào tôi bắt được cậu ấy.Người thứ... 4Học kì II, trường tổ chức thi học sinh giỏi. Khi cô giáo văn thông báo muốn tìm 2người vào đội tuyển văn của trường. Ngay lập tức, Nguyên và Trang được chọn.Ra chơi hôm ấy, cả lớp inh tai vì những tiếng hét rung bàn ghế. Tại ai cũng bảoNguyên và Trang hợp nhau quá nên nghi ngờ về tin đồn tình cảm. Tan học, vừadứt trống Nguyên chạy ngay đến chỗ tôi.- Hôm nay cậu về một mình nhé. Tớ và Trang phải vào thư viện mượn một ít sáchtham khảo.- Tớ có thể đợi.- Cậu không cần đợi. Sau đó tớ sẽ đưa Trang về, tại bạn ấy không mang xe vàchúng tớ muốn bàn một chút về chuyệ ...