Danh mục

Truyện ngắn Đưa em đi khóc

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 89.28 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Quân đã ở đó bên cái xe ánh bạc kềnh càng mới dựng chân chống. Chỉ một áo thun dài tay màu rêu đậm đi cùng với quần âu xám, mái tóc lồng bồng không vào nếp... Quân đứng, chờ và bình thản.Nó vừa bước ra, chân líu ríu, líu ríu. Sơ mi carô bẻ dựng cổ, quần túi hộp rộng thùng thình, nó chào Quân bằng một nụ cười ngoan: - Anh à! - Ừ, anh vừa đến. Thế gọi anh có chuyện gì nào? - Em… Mà thôi, cho em nốt chiều nay của anh nhé! Để... để......
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Đưa em đi khócĐưa em đi khócQuân đã ở đó bên cái xe ánh bạc kềnh càng mới dựng chân chống. Chỉ một áothun dài tay màu rêu đậm đi cùng với quần âu xám, mái tóc lồng bồng khôngvào nếp... Quân đứng, chờ và bình thản.Nó vừa bước ra, chân líu ríu, líu ríu. Sơ mi carô bẻ dựng cổ, quần túi hộprộng thùng thình, nó chào Quân bằng một nụ cười ngoan:- Anh à!- Ừ, anh vừa đến. Thế gọi anh có chuyện gì nào?- Em… Mà thôi, cho em nốt chiều nay của anh nhé! Để... để... anh chiều ý emmột tẹo được không?Quân bật cười trước câu hỏi mà cứ như một lời mặc cả của nó, gật đầu:- Sẵn sàng thôi! Em muốn gì bây giờ nào?- Em muốn khóc.Trong một giây, không ai nói gì cả. Nó hạ cổ áo xuống, để toàn bộ gương mặtlộ ra nhợt nhạt, không sinh khí. Chỉ còn một đôi mắt vừa tạnh nước, giờ đangtrong suốt nhìn Quân với cái nhìn trống rỗng. Một thoáng thôi, rồi Quân quayđi, dựng xe lên:- Lên đi, anh đưa em đi khóc.Phố dài chập tối đông nghịt người. Chiếc xe vẫn lướt thật êm. Quân luôn nhìnthẳng, không ngoái lại nó một lần. Nó cũng nhìn thẳng, nhìn vào gáy Quân,rồi nhìn qua gáy Quân để thấy phố phường bao nhiêu thanh âm náo nhiệt cứlần lượt rảo dưới chân, nhiều nhiều cho đến khi tất cả chỉ còn đọng lại nhữngvệt sáng nhiều màu lấp lánh.Quân quành tay lái lên đường đê. Đường đê hun hút gió. Cầu vượt cao chấpchới. Những vòng quanh đường rẽ liên tiếp như xoắn ốc. Chiếc xe cứ đi, haingười cứ nhìn, nhìn cùng một hướng với những ý nghĩ không có điểm nàochạm nhau. Rùng mình vì gió, nó buột miệng:- Hết một vòng thành phố chưa ạ?- Gần rồi, em. Nếu mình quay về đến nhà thì vừa tròn.- Đừng về! - Nó hốt hoảng - Em vẫn chưa khóc được. Anh chưa xong việc vớiem đâu!Quân lại cười, tiếng cười thứ hai nó nghe thấy trong ngày. Nhún vai như đểchê trách sự nhũng nhiễu trẻ con, Quân hạ ga cho xe chạy chậm dần. Rồi hỏi:- Em à, vậy là chuyện gì nào?- Một chuyện buồn thôi. - Nó trả lời bằng giọng nhẹ tênh - Em bối rối quá, cóai ở cạnh em bây giờ thì tốt hơn em để em một mình. Và... anh là người emchọn. Cũng đã quá lâu anh em mình không gặp nhau. Anh sẽ không ép emnghe theo một lời khuyên nào cả, phải không?- Nếu em chẳng coi những điều anh nói có tí tẹo kí lô gì thì đương nhiên làkhông rồi. Anh chẳng thể làm điều đó tốt hơn người yêu em được?- Thế mà bao lâu nay em cứ nghĩ chính anh mới là người yêu của em cơ đấy.Hoá ra là em nhầm sao? - Nó bật cười châm chọc.Quân cũng cười phá lên. ừ nhỉ, những lời âu yếm, cách xưng hô “Anh à”, “Emà” ngọt ngào, một cú điện thoại hẹn hò thứ Bảy… đó đều là những điều màchỉ một đôi tình nhân trẻ mới dành cho nhau. Ngay cả cái kiểu phóng tít mùtrong im lặng để lắng nghe nỗi buồn thế này cũng là một hành động đặc chấtyêu đương. Thế có nghĩa là hai người yêu nhau?- Như thế thì… diễm cho anh quá. Vào một tối đẹp trời, anh bỗng nhận ramình đã được em yêu, mà lại là từ lâu rồi chứ. Anh với em quen nhau cũngđược hơn năm, em?- Em nhớ mang máng thế - Nó khẽ cắn tóc - Mùa đông, hôm ấy lạnh cực thìphải?- Ừ, cưng mặc áo đỏ. Nói rất nhiều, rất đanh đá. Anh không thích con gái nhưthế.- Em cũng không thích những người phải để em nói nhiều và đanh đá. Cãinhau với anh rất thú vị, nhưng cũng phí thời gian lắm. Anh nên học cáchchiều con gái đi. Nếu không thì anh còn một mình dài dài, còn bị em quấynhiễu dài dài!Quân quay lại, áp (hờ) mặt vào má nó ra chiều tình cảm. Nó cũng giả bộngượng nghịu, giọng ngọt ngào đầy chất trào phúng:- Chà, lãng mạn ghê cơ, em đang được yêu kìa!Thế là lại im lặng suốt con đường dài. Sau câu chuyện làm quà, ai nấy trở vềvới đúng tâm trạng thực: nó thẩn thơ nhìn trời nhìn đất, đột nhiên thấy lòngnhẹ nhàng, thơ thới. Còn Quân, vẫn lượn tay lái, vẫn mái tóc bồng, vẫn nhìnthẳng, không làm phiền cô gái nhỏ ngồi sau vì những câu hỏi gặng “Cóchuyện gì thế?” “Tại sao huh em?”... Thực ra, hai người chẳng yêu đương,càng chẳng phải là bạn bè thân thiết, đây mới là lần gặp thứ ba trong hơn mộtnăm quen biết (lần thứ nhất tình cờ, còn lần thứ hai thì đúng là thảm hoạ!)Sau lần ấy, mối quan hệ được duy trì ở độ trung bình, thỉnh thoảng cũngchuyện trò đôi câu nhưng không hợp tính - tranh cãi suốt đến mức chẳng ưanổi. Rồi chỉ một lần đùa nhau, hai đứa nhận là người yêu, từ đấy cứ mở miệngra là “anh à” với “em ơi”, bất chấp là trên đường đông đúc, trước mặt bạn bèhay đang ỉ ôi điện thoại. Đơn giản là vậy, không hơn chút gì!Đột nhiên, nó chẹp miệng:- Thôi anh à, đừng đi nữa. Em muốn vào một quán Highlands.Xe lập tức đổi hướng. Chỉ vài phút sau, nó đã thấy mình yên vị trong chiếcghế bành đỏ bên khung cửa kính trong suốt ở tầng một của trung tâm thươngmại sầm uất, đã nghe tiếng nhạc Jazz loang loáng nhộn nhịp. Quân ngồixuống chiếc ghế đối diện, rất xa.- Em à, tóc em rối hết rồi kìa. Chắc tại gió quá hả? - Quân mở đầu đoạn hộithoại với vẻ giản dị nhất có thể.- Em cũng chẳng cần mượt mà làm gì. Có ai vuốt đâu cơ chứ! - Nó ngậm thìakem trong miệng, n ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: