Danh mục

Truyện ngắn Đừng buông tay

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 174.59 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đừng bao giờ buông tay nhau thêm một lần nữaAnh gọi cho chị vào lúc 12 giờ đêm chỉ để nói với chị rằng anh sẽ đi lấy vợ dù tình yêu đối với chị vẫn còn sâu nặng lắm. 12 giờ đêm, trong xóm quê nghèo, chị khóc òa giữa bao nhiêu nỗi niềm cay đắng. Những ngày chị rời bỏ anh thì anh tìm mọi cách níu lại tình yêu trong chị. Đến ngày chị quyết định sẽ không bao giờ buông tay anh thêm một lần nào nữa thì tự anh lại muốn dời xa chị. Tình...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Đừng buông tayĐừng buông tay... Đừng bao giờ buông tay nhau thêm một lần nữa Anh gọi cho chị vào lúc 12 giờ đêm chỉ để nói với chị rằng anh sẽ đi lấy vợ dùtình yêu đối với chị vẫn còn sâu nặng lắm. 12 giờ đêm, trong xóm quê nghèo, chịkhóc òa giữa bao nhiêu nỗi niềm cay đắng. Những ngày chị rời bỏ anh thì anh tìmmọi cách níu lại tình yêu trong chị. Đến ngày chị quyết định sẽ không bao giờbuông tay anh thêm một lần nào nữa thì tự anh lại muốn dời xa chị. Tình yêu đâuphải là chò chơi trốn tìm thuở nhỏ? Anh hơn chị mười tuổi, đã qua một đời vợ, ngoại hình nhìn qua thấy xấu nhìnlâu cũng không thấy duyên, tính tình thật thà có phần hơi cục mịch. Anh làm chủthầu các công trình xây dựng ở thành phố Nam Định. Nhờ người quen chị xin vàolàm chân nấu nướng cho dân công trình của anh. Thế rồi quen nhau, yêu nhau lúcnào không biết. Nhiều lúc chị bảo: -Anh vừa xấu vừa già, sao em lại yêu anh nhỉ? Hay là anh bỏ bùa em đấy, nếuanh bỏ bùa thật thì giải bùa cho em với. Để em còn về với mẹ, lấy tấm chồng quêcho yên phận. Anh cười bảo có bùa thật thì đã sao, sẽ chẳng bao giờ anh chịu rời xa chị. Nhà chị nghèo, vì nghèo nên chị không được theo đuổi ước mơ trở thành côkỹ sư nông lâm, mà phải đi làm sớm lấy tiền giúp đỡ gia đình. Quê chị tận trênmiền ngược, thu nhập chỉ nhờ vào rừng chè và ruộng đất cằn, mà chè thì bấp bênhnay giá này mai giá khác. Nhà chị lại đông anh em, tuy không phải là con cả nhưngmọi công việc lớn bé trong nhà chị đều phải chung tay gánh vác. Học xong cấp ba,đi làm được năm năm mà ước mơ thuở nào vẫn không nguôi cháy trong lòng chị.Có nhiều đêm, chị mơ thấy mình đứng giữa bạt ngàn màu xanh của núi rừng quêhương. Trên mảnh đất cằn cỗi mẹ vẫn trồng sắn hàng năm sẽ thay một giống câymới, đạt giá trị năng suất cao cho đời sống người nông dân quê chị thêm no ấm. Từbé, chị đã rất đỗi yêu thương quê hương, càng yêu thương càng quặn lòng khi thấyquê mình nghèo quá. Nghèo là bởi đất đai khô cằn, là người nông dân không dámthay đổi cây trồng, không có vốn đầu tư, không thử nghiệm. Đã có lúc nghĩ đếnnhững khó khăn trước mắt, chị không ít lần liên tưởng đến hình ảnh con thuyềnrách nát và khát vọng vươn tới biển khơi. Nỗi khát khao ấy còn lớn hơn cả tình yêuchị dành cho anh. Khi đã kiếm được ít vốn, khi kinh tế gia đình cũng đã tạm ổn, chị quyết địnhvừa làm vừa ôn thi Đại học. Anh bảo sẽ nuôi chị học, nuôi đến khi nào chị tự đứngđược trên ước mơ của mình. Chị cười, trách anh sao chưa gì đã tính chuyện nuôinhau. Ngày chị đỗ Đại học cũng là ngày chị dẫn anh về nhà ra mắt. Bố nheo màyhỏi: -Chú nào đây con? Mẹ thở dài nói nhỏ con gái: -Đừng bảo với mẹ là mày yêu người này. Còn trẻ đẹp, thiếu gì người mà điyêu người hơn mình cả mười mấy tuổi hả con? Giàu cũng không ham con ạ. Chị ôm mẹ nũng nịu phân trần: -Anh ấy cũng đâu có già và xấu quá. Anh ấy tốt là được rồi mà mẹ, hơn nữamẹ chẳng từng bảo yêu người hơn tuổi cho già dặn, chín chắn đấy thôi ạ. Mẹ thở dài: -Cô đến tuổi này cũng là già dặn lắm rồi. Mà đã tìm hiểu kĩ chưa, bằng nàytuổi rồi có khi người ta có vợ ở quê rồi cũng nên, cứ đâm đầu vào rồi lại tự làm khổmình thôi con ạ. Người làng ai hiểu thì chậc lưỡi bảo “thôi thì cái duyên cái số nó vồ đến nhauchứ biết làm thế nào được”. Người thì bảo “chắc con bé bị bỏ bùa mê thuốc lú. Rõkhổ”. Những lời nói ấy đều đến tai anh, nhưng anh không nói gì, vẫn vui vẻ nóicười mỗi lúc được gần chị. Thi thoảng vẫn bỏ công việc sang một bên để đưa chịvề miền ngược, nơi chị bắt đầu cặm cụi với từng hòn đất. Chị bảo “đất nghèonhưng vẫn có thể làm giàu được”. Anh thấy thương chị nhiều hơn. Đã không ít lầnvì sức ép gia đình và khoảng cách quá xa mà chị tính đến chuyện chia tay, nhưnganh vẫn khẳng định tình yêu của mình dành cho chị bằng những vỗ về yêu thươnglúc vui buồn. Để rồi chị nhận ra rằng anh cũng giống như một phần ước mơ củachị, cái mầm hạnh phúc bé nhỏ ấy cũng cần được nâng niu. Chị ra trường, nhận công tác ở quê, cũng là lúc mẹ anh lâm bệnh nặng. Ướcmuốn cuối cùng của mẹ là nhìn thấy anh tìm được hạnh phúc cho mình bằng mộtdám cưới có đông đủ anh em, họ hàng chứng kiến. Mẹ bảo chị: -Nhà chỉ có một mẹ một con nên mẹ muốn sau này Hùng và con về đây sốngcòn thắp hương cho bố mẹ, tổ tiên. Kinh tế cũng đầy đủ rồi, con về đây bán hàng,sinh con rồi coi sóc nhà cửa, đất đai. Chứ mẹ không muốn Hùng lên quê con ở màcũng không muốn vợ chồng con mỗi đứa một nơi. Nếu con thuận lời thì về làm dâunhà mẹ. Chị nắm bàn tay gầy guộc của người đàn bà đã hy sinh cả đời để chăm sóccho người chị yêu thương. Bàn tay đã lạnh đi nhiều vì mưa nắng, vì nỗi cô độc củangười già và vì sự héo hắt chờ đợi người con trai yên bề gia thất sau một lần đứtgánh giữa đường. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để chị mủi lòng. Nhưng ước mơ ươmmầm xanh cho quê hương vẫn chưa làm được, đất cằn cỗi ...

Tài liệu được xem nhiều: