Danh mục

Truyện ngắn Đừng Quên Đêm Nay

Số trang: 206      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.70 MB      Lượt xem: 20      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Rất hân hạnh lại được gặp phu nhân. Với dáng đứng tao nhã, Giai Lập thoáng nhìn người thanh niên đứng trước mặt, sẵn ly rượu trên tay, nàng giơ nhẹ lên môi nhấp một tý gọi là. Chàng thanh niên cung kính cảm tạ nâng ly rượu cocktail uống một ngụm. Thấy anh chưa muốn tránh mình, Giai Lập đành tươi cười trả lời: - Thế giới này vốn dĩ đã bé nhỏ, huống hồ là một tiệc rượu. - Thưa vâng. Anh tỏ ra cung kính rất mực, hình như sự cung kính đó đã trở thành...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Đừng Quên Đêm NayChương 1- Rất hân hạnh lại được gặp phu nhân.Với dáng đứng tao nhã, Giai Lập thoáng nhìn người thanh niên đứng trước mặt, sẵn lyrượu trên tay, nàng giơ nhẹ lên môi nhấp một tý gọi là. Chàng thanh niên cung kính cảmtạ nâng ly rượu cocktail uống một ngụm. Thấy anh chưa muốn tránh mình, Giai Lậpđành tươi cười trả lời:- Thế giới này vốn dĩ đã bé nhỏ, huống hồ là một tiệc rượu.- Thưa vâng. Anh tỏ ra cung kính rất mực, hình như sự cung kính đó đã trở thành mộtthói quen tự nhiên, và thưa vâng trở nên câu nói đầu lưỡi. Kể ra thưa vâng hơi thừa,bởi vì anh đã nói tiếp:- Nhưng, thưa phu nhân, hôm nay rất đông người.Giai Lập liếc nhanh, tươi cười, gật đầu, rồi lại tươi cười và lại gật đầu. Xung quanh toànnhững khuôn mặt quen thuộc. Có những người, nàng đã trò chuyện còn những ngườikhác nàng sẽ phải tiếp xúc và trò chuyện. Tiệc tùng chẳng lấy gì làm lý thú, thậm chícòn nhạt nhẽo. Nhưng nàng vẫn phải ứng phó và ứng phó một cách vui vẻ. Nàng làmđiều đó đâu phải vì mình, mà vì chồng. Đại Nhạc đâu nhỉ, xuyên qua đám người đôngnghịt, nàng cố tìm bóng chàng. Vừa mới lúc nãy hai người còn đứng bên nhau, biểnngười như sóng lớn xô dạt hai người ra hai ngả. Thế mà hóa hay, tiệc tùng là dịp tốt đểgiao tiếp, tách nhau ra sẽ tạo nên hai luồng sức mạnh để hoạt động trong giới xã giao.Cứ ở bên nhau, bạn bè còn chế giễu: Xem kìa, người ta thân yêu đến mức không rờinhau ra được nửa bước.Nàng hơi kiểng chân để tìm, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Đại Nhạc đâu. Giữa đámngười tai to mặt lớn cả đông lẫn tây, càng nổi bật khuôn hình thon thả, uyển chuyển,cao mét rưỡi của Giai Lập.- Thưa phu nhân, ngài vụ trưởng đang đứng kia kìa.Theo hướng chỉ, Giai Lập nhìn thấy nửa khuôn mặt Đại Nhạc lấp ló qua kẽ hở giữa đámđông. Giữa bóng người thấp thoáng qua lại, nàng nhận ra Đại Nhạc đang đứng với mộtngười đàn ông và một người đàn bà. Họ tạo thành một hình tam giác: người đàn ôngquay lưng lại, người đàn bà là một phụ nữ Châu Âu xinh đẹp, con gái cục trưởng Điken.Đại Nhạc không cầm ly rượu, tay này đỡ lấy cổ tay kia, còn tay kia đỡ lấy cằm. Với nụcười mỉm tươi tắn, chàng đang chăm chú lắng nghe. Thoắt thấy cảnh tượng đó, GiaiLập bất giác sững sờ, như có vật gì thất lạc bấy lâu, nay nàng mới tìm thấy, đó là nụcười mỉm của Đại Nhạc. Nhiều năm về trước, chàng cũng đã từng nhìn nàng chăm chúvới nụ cười như vậy đây.- Phu nhân có cần đến ngài vụ trưởng không ạ?Câu hỏi làm nàng bừng tỉnh, trở về với hiện tại, Giai Lập vội mỉm cười lắc đầu. Nhưngtâm trạng vẫn chưa hết bàng hoàng. Có lẽ nụ cười không được tự nhiên, không lấy gìlàm xinh đẹp cho lắm, nhưng nàng biết cách đánh trống lãng. Sống lâu năm trong môitrường xã giao, kinh nghiệm ứng xử đã giúp nàng biết cách che dấu nội tâm, câu trả lờitỏ ra hết sức cởi mở, khoát đạt:- Tôi không có ý định tìm ông ấy.- Xin lỗi phu nhân. - Chàng thanh niên lộ vẻ bất an, chỉ vì muốn tỏ ra ta đây tinh đời lạihóa ra lâm vào tình trạng lúng túng. Nhưng anh vẫn chắn đường nàng để tìm cách phântrần:- Vậy mà tôi tưởng phu nhân đang theo dõi ngài vụ trưởng.- Tôi không hề có ý đó. - Giọng Giai Lập bỗng khô đanh và lạnh lùng. Nàng lấy làm sửngsốt không ngờ trong xã giao anh ta có những câu nói thiếu thận trọng đến thế. Khuônmặt tròn của chàng thanh niên này chẳng đến nỗi khó ưa, nhưng lời ăn tiếng nói củaanh ta còn cần phải rèn rũa nhiều.Gương mặt tròn phủ một lớp màu hồng sượng sùng, ngón tay vân vê cái ly trên tay, anhta đã nhận ra sự thất thố của mình. Với niềm tin sẽ xóa được ấn tượng xấu, anh ta nóitiếp:- Tôi nghe nói phu nhân với ngài vụ trưởng là cặp vợ chồng mẫu mực, gia đình rất hạnhphúc.Nụ cười trở lại gương mặt Giai Lập. Thì ra anh ta cũng không có ác ý gì, không hề choviệc nàng tìm Đại Nhạc là hành vi theo dõi, bất giác nàng quay lại nhìn Đại Nhạc lầnnữa. Thực ra, Giai Lập có chủ tâm quan sát Đại Nhạc, nhưng giờ đây nhóm ba ngườiđã tan, chàng đã đến một chỗ khác. Dĩ nhiên, nàng vẫn chưa quên được thần thái nụcười của chồng mình, nhưng nàng cố làm cho tâm hồn mình thanh thản. Kỳ thực, tiệctùng cũng chỉ là tấn trò đời, giả dụ hễ thấy Đại Nhạc đứng với người đẹp, lòng nàng đãkhông vui, vậy thì Đại Nhạc thấy nàng đứng với người thanh niên này chàng sẽ nghĩsao đây?Nghĩ vậy, nàng thấy cần tránh anh chàng này ra, chẳng qua nhận những lời tán tụng,nàng không thể không đáp lễ anh ta. Nếu với người khác, chắc chắn nàng sẽ nói câucám ơn một cách nhạt nhẽo cho xong chuyện. Nàng thấy anh chàng này hay hay vả lạinàng cũng thông cảm với sự lúng túng của anh ta, nàng gỡ bí cho anh ta.- Cám ơn anh, song tôi rất muốn biết anh nghe được những điều đó từ đâu?Chàng thanh niên như rũ khỏi sự lúng túng, trở lại trạng thái thoải mái. Anh ta cười, cặpmôi hơi cong cong pha chút mơn trớn:- Chẳng cần tìm hiểu nguồn gốc làm gì, chỉ cần phu nhân cho biết điều đó có đúng haykhông?Giai Lập im lặng. Thực ra, chẳng có gì mới mẻ. từ lâu, mọi người vẫn khen vợ chồngnàng mẫu mực, hạnh phúc nhưng thực ra nàng chưa bao gi ...

Tài liệu được xem nhiều: