Căn nhà cũ kỹ nằm mút con đường nhỏ có hai cửa sổ bị bể kiếng được dán lấp lại bằng mấy tờ nhựt trình, vách tường ẩm ướt hăn hắt mùi mốc meo. Nghe đâu người ta nói xóm này là: Xóm Nghèo. Con đường nhỏ kia, cách công trường LéonGambetta một trạm xe buýt. Nơi đây là quận Ivry-sur-Seine phía Nam ngoại ô Paris thuộc tỉnh Créteil nước Pháp
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Gọi Nắng XuânGọi Nắng XuânCăn nhà cũ kỹ nằm mút con đường nhỏ có hai cửa sổ bị bể kiếng được dán lấp lạibằng mấy tờ nhựt trình, vách tường ẩm ướt hăn hắt mùi mốc meo. Nghe đâu ngườita nói xóm này là: Xóm Nghèo. Con đường nhỏ kia, cách công trường Léon-Gambetta một trạm xe buýt. Nơi đây là quận Ivry-sur-Seine phía Nam ngoại ôParis thuộc tỉnh Créteil nước Pháp. Làm sao ở bên quê nhà, dân mình tưởng tượng được nơi đất Pháp lại có cảnhnghèo như thế? Quê hương của chúng ta thường do từ miệng chúng ta nói ra là:‘’Quê Nghèo’’. Mặc dù nghèo, nhưng chúng ta vẫn nghĩ nhớ và mãi mãi thươngyêu. Thật ra, xứ nào cũng có kẻ nghèo người giàu không nhiều thì cũng ít mà thôi ! Thời tiết Âu-Châu vừa bước sang mùa đông mà đã nghe buốt lạnh rồi. Trưa nay,bà An mặc chiếc áo măn-tô cũ xì màu nâu đậm, chân mang đôi giày bốt, tay xáchcái bịt ny-lon bỏ vài ba thứ giấy tờ trong đó, nét mặt bà hiện lên niềm hy vọng. Vìbà đi thử việc làm trong một hãng chuyên môn ráp dây cáp điện thoại di-Động.Hãng ấy, nằm trong một con đường nhỏ. Bà An đến nơi bước vào văn phòng tiếptân, bà hỏi thăm và đưa tờ giấy do sở thất nghiệp giới thiệu. Một bà Đầm nước datrắng trẻo, cao vừa vừa, hơi có da có thịt, tuổi xồn xồn, bà đứng lên, miệng tươicười chào xả giao, rồi bà dẫn bà An qua một cái phòng rộng mênh mông. Ở nơi đóđã có cả chục người đàn ông và đàn bà đang lom khom thử việc. Bà Đầm chỉ cáibàn cho bà An ngồi, rồi bà đi lấy một mớ dây điện nhỏ li chi nhiều màu và nhữngcục vuông vuông cỡ bằng ngón tay cái có nhiều lỗ nhỏ xíu đem lại. Bà Đầm đứngkề bên và chỉ sơ cho bà An cách xỏ và ráp vô. Bà An thấy dễ dàng quá, trong lòngbà nghe vui vui, vì công việc này nhẹ nhàng, làm bà rất thích, nên đăm chiêu ránggắn vào cho nhanh cho gọn, trong đầu bà hy vọng người ta sẽ nhận bà làm việc nơiđây. Nửa tiếng đồng sau, bà Đầm đến bên bà An, và nói: - Được rồi ! Mời bà quavăn phòng. Bà An đứng dậy đi theo bà Đầm, mà nghĩ chắc là bà được người ta nhận việc.Qua đến văn phòng, bà Đầm nói: - Công việc này không hạp với bà. Đây, tôi kýtên đóng dấu để bà đưa cho sỡ thất nghiệp biết là bà có đến đây thử việc. Bà An đưa tay lấy tờ giấy và nói cám ơn mà gương mặt bà buồn hiu. Bà bắt taychào bà Đầm kia rồi thất thiểu đi ra. Khi ra khỏi văn phòng hãng ấy, bà An đứngtrước cái nhà cũ hư kia, lòng tự nhủ: Thời tiết mùa đông lạnh cóng như thế này màngười ta ở trong đó, chắc sẽ chịu lạnh lẽo lắm. Thật tội nghiệp ! Giây phút chạnhlòng, bà An tự an ủi: Mình coi vậy mà vẫn có phước hơn những người ở trong cănnhà này. Mặc dù nhà mình cũng nằm trong một xóm nghèo phía bên kia, nhưng cóđầy đủ tiện nghi và ấm áp... Nghĩ bâng quơ rồi bà lơn tơn đi ra ngoài đường lớn,đến trạm ô-tô-buýt, bà không chờ xe mà cứ thả bộ đi từ từ trở lại công trườngLéon-Gambetta. Vừa đi bà vừa nhìn chung quanh khu đó. Bà nhủ thầm: Thật đúnglà Xóm Nghèo. Ý cha ! Nhà cửa lấp thấp lụp xụp, đường xá chẳng được bằngphẳng, những cửa hàng vắng khách trông buồn hiu, còn người bộ hành trên gươngmặt chẳng có nét gì vui cả. Mình đang buồn, mà nhìn thấy cảnh ở đây còn buồnhơn ! Bà An bùi ngùi xót xa. Vì bà cư ngụ tại quận này gần mười sáu năm rồi. Màlần đầu tiên bà mới đặt chân đến khu này đây. Sau khi thử việc, bà An không được người ta nhận làm, lòng buồn lắm. Nhưngsuy nghĩ lại thì tại bà sắp tới sáu mươi tuổi, mắt yếu, tay chân chậm chạp làm saoai nhận bà làm việc được đây? Bà trở về nhà thay quần áo xong, leo lên giườngnằm gác tay lên trán suy nghĩ bao chuyện đời đã xẩy ra với bà những năm thángchìm chìm, nổi nổi. Bà cam đành chấp nhận cuộc sống đạm bạc cho qua ngày,đoạn tháng... Một năm sau, cũng vào mùa đông Âu Châu, trong dịp sắp Tết Việt Nam. Bà Annhận được cú điện thoại từ bên Houston gọi qua thăm hỏi bà. Đó là cậu Ân, ngườicon trai của dì Ba, dì Ba là người bếp cũ thuở xa xưa ở Sài-gòn. Nghe qua nhữnglời đầy tình người của cậu Ân, bà An rất cảm động. Sau khi đàm chuyện với cậu Ân, bà An ngồi xếp bằng nhìn qua cửa sổ, cố địnhthần mà trong cõi lòng bà lại hiện lên những cảnh nổi chìm gần suốt cuộc đời màbà đã trải qua, làm giao động tâm hồn bà... Hồi tưởng lại... ... Xế chiều, của ngày cuối năm, vào đầu thập niên 1970. Chiếc xe du lịch màutrắng hiệu Toyota-Corina do chú tài xế tên Tuân lái. Trong xe chở một thiếu phụtrẻ khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. Nàng mặc bộ Âu phục màu xámlợt sọc đen nhuyển, mái tóc dài, gương mặt xinh xắn, miệng cười rất có duyên, đôimắt mơ màng đượm nét ưu tư. Chú tài xế quẹo vào cổng Cư-Xá... xây cất theo lối Tây phương, có chín căn tấtcả, căn nào căn nấy rộng hơn một trăm thước vuông, gần Nhà-Rồng trên đườngTrịnh-Minh-Thế (Khánh Hội). Chú Hai gác-gian nghe tiếng kèn xe, chú ra mở cửa.Chú Tuân cho chiếc xe chạy tuốt vô sân dừng lại. Người đàn bà trẻ ấy, là NguyễnThị Thanh An, vợ của một người Pháp tên Jean-Charles làm giám đốc cho mộthãng tàu chuyên chở hàng hóa xuất nhập cảng Việt-Pháp. ...