Danh mục

Truyện ngắn Internet

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 239.34 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

I Tháng bảy trời đầy nắng và những cơn mưa rào bất chợt. Không gian lửng lơ theo một áng mây trôi. Hà Nội căng phồng chứa đầy những u uất, mệt mỏi, căng thẳng, cám dỗ… chỉ chực nổ tung như một quả bóng chật ứ hidro. Tôi đi ngang qua một con đường không bóng cây, bụi bay nghẹt thở. Bóng người lướt qua là những linh hồn câm nín, vội vã mà cũng lặng lẽ như chết chóc. Tôi thấy mình đang ở nơi nào đó rất xa, cô độc bủa vây bốn phía, như chẳng phải...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Internet Internet TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN QUỲNH TRANGITháng bảy trời đầy nắng và những cơn mưa rào bất chợt. Không gian lửng lơ theo mộtáng mây trôi. Hà Nội căng phồng chứa đầy những u uất, mệt mỏi, căng thẳng, cám dỗ…chỉ chực nổ tung như một quả bóng chật ứ hidro.Tôi đi ngang qua một con đường không bóng cây, bụi bay nghẹt thở. Bóng người lướtqua là những linh hồn câm nín, vội vã mà cũng lặng lẽ như chết chóc. Tôi thấy mình đangở nơi nào đó rất xa, cô độc bủa vây bốn phía, như chẳng phải đang đứng đây, giữa thànhphố này. Thành phố mà tôi đã từng yêu tha thiết, luôn hiện về trong những cơn mộngngắn của tôi giữa đêm khuya.Đôi khi, tôi thấy mình chìm vào những hồi tưởng quá khứ. Góc phố nơi tôi được sinh raánh lên màu xanh non lá bàng, đỏ rực màu phượng và ngát thơm màu trắng hoa sữa. Tôiđi trên con đường nhỏ giữa lòng phố đầy đá răm và ổ gà. Tiếng người rao hàng, tiếngngười lớn cãi lộn nhau, tiếng trẻ con khóc, tiếng mời hàng xóm sang nhà uống nước… tấtcả trộn lẫn thành thứ âm thanh pha tạp nhưng giàu tình người. Tôi có thói quen langthang quanh phố mỗi khi đêm về. Khi ấy, cả không gian bao bọc trong mùi hương hắchắc, ngòn ngọt của hoa sữa. Mùi sữa nồng nàn đậu trên tóc, vương trong nếp áo và đọnglại tuổi thơ tôi mùi vị của bình yên.Bây giờ, tôi đi tìm lại hương quá khứ ấy trên đường Nguyễn Du. Những tàng cây nối tiếpnhau đổ bóng xuống lòng phố dưới ánh đèn hiu quạnh. Mặt hồ Ha-le cứ rung lên bần bậtbởi tiếng nhạc cuồng loạn từ sân chơi game ven hồ vọng ra. Thêm một sàn nhẩy vừa mớikhai trương. Những khuôn mặt còn trẻ nối đuôi nhau đi qua cánh cửa sắt vuông nặngchịch. Phía trong, màu khói hồng toả ra lả lướt, u ám phủ lên những luồng sáng chớpxanh chớp trắng. Phía ngoài, xe máy rú ga ầm ĩ, taxi đỗ dài cả đoạn đường…Bên này hồ, dưới tàng lá dày chứa cả khoảng đen phía dưới, từng đôi trai gái ngồi bênnhau im lặng như tạc tượng, đôi khi quay ra nhìn xung quanh với đôi mắt nghi ngờ đầycảnh giác. Dân nghiện vật vờ qua lại, tiện tay quơ đại một món đồ nào đó mà không aidám kêu. Xe cảnh sát rú còi đi qua, vừa hốt trọn một đám gái phấn son bết mặt, quầnngắn, áo bó khêu gợi đang lượn lờ trong màn tối gần đầu phố Nguyễn Thượng Hiền.Không thể đi thêm một bước, tôi quay lưng về nơi góc phòng yên tĩnh, để lại đằng sautừng chùm sữa lửng lơ trong ánh đèn cao áp, mùi hương bị chôn kín trong khói bụi đôthành.IIĐêm. Tôi giam mình trong phòng. Phía trước mặt hắt lên quầng sáng của màn hình máytính. Tiếng lách cách đều đặn vang lên, cần mẫn như con ong chăm chỉ hút mật. Nhưngtôi không là ong, tôi chỉ hút những tiếng than thở của đời, của màn đen tối tăm huyền bíđang lan toả quanh tôi. Từng dòng chữ nhích dần lên phía trên. Phía bên kia là bao conngười không tuổi không tên, khuôn mặt ẩn kín không cho webcam làm lộ diện. Tôi đangtán gẫu với ai hay thủ thỉ với chính mình. Một không gian ảo để mọi người tha hồ khóc,cười, ném yêu thương, uất hận, vui, buồn lên đó. Người ta cứ thoải mái, hồn nhiên đeo đủthứ mặt nạ đi giữa luồng mê lộ điện tử mà không sợ ai lôi ra, bóc trần bộ mặt thật củamình. Thời gian lang thang trên mạng của tôi đủ nhiều để tôi trở nên thận trọng và hoàinghi. Đằng sau một nick name ướt át gợi tình có thể là của một ả gái gọi đang tự quảngcáo mình và ngồi chờ khách. Hay khi đọc những dòng chữ nhẹ nhàng lịch sự, màu mè,chải chuốt kia nhiều khi là của một gã trai tóc nhuộm, miệng ngậm đầy khói thuốc, ngồichồm hỗm trên ghế trong một hàng net, nói to, chửi tục như ở chỗ không người, thithoảng ngoáy mũi, khạc đờm làm người bên cạnh phát buồn nôn.Dù vậy, tôi vẫn lên mạng đêm đêm để suy tư, nghĩ ngợi hay đơn giản là cười vu vơ.Du khuyên tôi đừng lên mạng giữa đêm như thế, trong sâu thẳm của màn tối, con ngườitrở nên yếu ớt, hoang tưởng, dễ dãi nên rất dễ bị dụ dỗ. Giờ ta sử dụng “chat” để kết bạnnghiêm túc thì ít, chủ yếu làm quen để hò hẹn, chơi bời thoả mãn những bản năng vốn cósẵn trong người thì nhiều. Toàn thứ rác rưởi!Tôi ngước nhìn Du bằng đôi mắt màu cà phê, ừ hữ cho qua chuyện. Du lôi di động raxem giờ, gạt chân tôi đang gác qua đùi hắn xuống rồi đứng dậy, buông thõng một câu:thôi, muộn rồi, về!Du là một gã trai Hà Nội chính gốc. Dáng người to cao, chắc nịch, mái tóc cắt gọn gàng,ăn mặc vừa đủ lịch sự, mười ngón tay thon dài, sạch sẽ, làn môi đỏ ướt át đi theo cặp mắtbiết cười. Thời gian chủ yếu là ở ngoài đường, lượn xe đi khắp nơi, chỗ nào vui là cómặt. Vô tư từ cách ăn nói, dáng vẻ, tiếng cười. Du chẳng bao giở nói về bản thân thích gì,muốn gì, suy nghĩ về mọi vấn đề đang diễn ra xung quanh thế nào, đánh giá về con ngườira sao… không tâm sự, không giải thích mỗi khi hai đứa tranh cãi, hiểu lầm nhau. Mỗikhi đi cùng Du, tôi cảm thấy Du là thế nào thì Du là thế ấy. Cũng có thể Du duy trì cáchnghĩ giản đơn, nên tưởng có chuyện để nói mà thành ra không có gì. Khi cần một lời giảithích, Du chỉ bảo, làm gì mà Linh su ...

Tài liệu được xem nhiều: