Bao giờ cái lá này mọc thành cây, cây ra hoa, Tớ sẽ thích Cậu… - Ơ, con Nhỏ Này nói giỡn hay nói chơi đấy…!!!! *** Hắn 1 thằng con trai thông minh và bản lĩnh, trông mắt mọi người thì Hắn là 1 người đáng để tin tưởng… nhưng chẳng hiểu sao cái số của Hắn vẫn là FA cho tới tận bây giờ khi mà Hắn đã 22, và hình như cái kiếp FA cũng không phải là 1 việc đáng để cho Hắn bận tâm. Nhỏ, 1 đứa con gái bình thường như bao nhiêu đứa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn “Khi nào cây có bông thì tớ sẽ thích cậu”“Khi nào cây có bông thì tớ sẽ thích cậu”Bao giờ cái lá này mọc thành cây, cây ra hoa, Tớ sẽ thích Cậu…- Ơ, con Nhỏ Này nói giỡn hay nói chơi đấy…!!!! ***Hắn 1 thằng con trai thông minh và bản lĩnh, trông mắt mọi người thì Hắn là 1người đáng để tin tưởng… nhưng chẳng hiểu sao cái số của Hắn vẫn là FA cho tớitận bây giờ khi mà Hắn đã 22, và hình như cái kiếp FA cũng không phải là 1 việcđáng để cho Hắn bận tâm.Nhỏ, 1 đứa con gái bình thường như bao nhiêu đứa con gái khác và cũng giốngnhư Hắn nhỏ cũng đã sống với cái kiếp FA 22 năm trời, nhưng chỉ là trong mắtmọi người thôi, chứ thật ra là nhỏ vẫn còn đắn đo rất nhiều với cái tình yêu tuổihọc trò không đầu không cuối xa lắc xa lơ của nhỏ và chẳng thể hay nói đúng hơnlà chẳng dám bắt đầu 1 cái gì đó to tát hơn những cái mà nhỏ coi là tình bạn…Vào 1 ngày không đẹp trời tí nào, 2 đứa đã đụng mặt nhau ngay tại lớp học av…Cái lớp mà Hắn dù không muốn vẫn phải vác xác đi học mới đủ điều kiện để tốtnghiệp đại học, cái lớp mà dù mưa to gió lớn tới đâu thì nhỏ vẫn phải lộc cộc đạpxe tới để học chỉ để cải thiện cái môn mà nhỏ dở tệ và cũng không để hoang phíkhoản tiền không nhỏ mà chị nhỏ đóng vào. Cả 2 đứa vì chính những lí do to táttrên nên cũng chẳng bao giờ muốn ngồi ở bàn đầu, may mà vẫn còn 1 chỗ trốngphía cuối lớp… nhanh như cắt có 2 kẻ đâm sầm vào nhau chỉ để giành 1 chỗngồi…Nhưng nhỏ với chiều cao mét rưỡi thì không thể nhanh chân hơn hắn được… Nở 1nụ cười hiền hoà hi vọng cái chiêu mĩ nhân kế sẽ làm xiêu vẹo lòng hắn (nhưng chỉnghĩ dậy thôi chứ nhỏ biết cái nhan sắc của nhỏ cũng có hạn), hắn với 1 nụ cườiđắc thắng giống như 1 đứa con nít đang hả hê với cái phần quà mình vừa giànhđược thì cũng chẳng dại gì đi nhường chỗ cho 1 đứa con gái không quen biết.Nhỏ ấm ức xách cặp lên bàn trên, ngay lúc này nhỏ mới thấy tủi hổ cho cái chânngắn của mình và ghim sâu cái tức anh ách vào trong lòng… Nhỏ được cái là thùdai và nhớ lâu…Và cũng vào 1 ngày đẹp trời, 2 đứa lại đụng đầu nhau trong nhà giữ xe của cáitrung tâm av. Hắn lật đật với chầu cafe mà lũ bạn 5′ lại hối 1 lần, Nhỏ tha thẩn vớinhững suy nghĩ không đâu của mình… xe máy của hắn vô tình đụng trúng và làmngã chỏng chơ cái xe đạp của nhỏ, nhỏ tức muốn xù lông nhím, còn hắn thì cũngnhanh chóng leo xuống và dựng xe lên cho nhỏ nhưng cái bản mặt lại khôngcảmthấy ăn năn 1 tí nào…Không 1 lời xin lỗi, Hắn cho xe đi thẳng nhỏ đứng lại và chưa kịp nói lời nào…“Cái đồ xui xẻo, đừng cho ta thấy mi thêm 1 lần nào nữa không thôi mi biết tayta”, Nhỏ lầm bầm… mối thù với hắn lại tăng thêm 1 phần. ***Trong lớp Nhỏ nói chuyện với tất cả mọi người trừ hắn, hắn cũng chả thèm quantâm… Nhỏ lúc nào cũng cười, hình như chẳng có chuyện gì làm nhỏ buồn thì phải,có lẽ vì lí do đó nên lúc nào Hắn cũng muốn làm Nhỏ điên lên.Đường Sài gòn vào mùa mưa thì siêu cực, trời đang nắng chang chang tự nhiên trờitối thui và mưa ầm ầm, nước ngập lênh láng, và càng cực hơn nhiều khi kẹt xe…Ôi kẹt xe cái lẽ dĩ nhiên ở thành phố, Hắn đang cực nhọc nhích từng bước trong cáithời tiết khôngủng hộ lòng người, rảnh rỗi ngó ngang ngó dọc, rất nhiều ngườiđang cùng tâm trạng với hắn… Bất chợt thấy dáng ai đó quen thuộc…Là Nhỏ đangđứng trú mưa trước hiên nhà người Ta…Nhỏ đang núp trong 1 góc, cái góc mà để ý thật kỹ mới thấy được nhỏ, Nhỏ đangkhóc hay là nước mắt dính vào mắt nhỏ, hắn mở to mắt và cố quan sát thật kĩ, xehắn dừng hẳn lun, tiếng còi xe phía sau bấm inh ỏi, hắn lật đật tấp hẳn vào lề vàđứng quan sát nhỏ từ xa… Uh nhỏ khóc thiệt!!! Cũng chắc biết là vì lí do gì màHắn lại đứng đó, tất cả những trò mà Hắn chọc tức Nhỏ vẫn chẳng bao giờ làmNhỏ khóc được, có phải là tò mò hay vì lí do, vì gì..vì gì…Hắn cũng chịu. ***Lại 1 ngày trời mưa rả rích, nhưng Nhỏ vẫn phải trùm cái áo mưa và đạp xe đếntrung tâm, Hắn chạy xe qua và nguyên vũng nước tạt thẳng vào mặt Nhỏ, quay đầunhìn lại thấy Nhỏ mà khôngchút hối hận, còn nhe răng cười… Và nhỏ bắt đầu coihắn là 1 kẻ thù truyền kiếp.Mưa to cho tới tận lúc về vẫn không ngớt giọt nào, từng hạt mưa cứ thay nhau đổlên đôi vai gầy guộc của Nhỏ, Nhỏ lại suy nghĩ, lại buồn.. Cứ mỗi lần thấy mưa kíức ngủ quên tự lúc nào lại ùa về trong tim, Nhỏ lại thấy nhói đâu nơi lồng ngực…Đã rất lâu lâu lắm rồi…!!!! Nhỏ lại khóc dù khônghề muốn, những giọt nước cứchực trào nơi khoé mắt.. uh Nhỏ là 1 người rất giỏi giấu giếm cảm xúc của mình,nước mưa hoà lẫn với nước mắt, chẳng hiểu sao Nhỏ lại thích đi trong mưa… hayvì Nhỏ đã vô tình nghe ở đâu đó 1 câu nói ” Trong mưa sẽ không ai thấy Ta đangkhóc”, màn mưa nhạt nhoà có lẽ là nơi hoàn hảo nhất để che giấu cảm xúc…!!!Bỗng nhiên cái xe bữa nay dở chứng, không đạp được nữa..Ôi cái cuộc đời này,muốn nản luôn… Nhỏ leo xuống nhìn và tìm kiếm x ...