Danh mục

Truyện ngắn Làm ơn

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 0.00 B      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh là người làm tôi thấy hạnh phúc như thế này, anh làm tôi thấy xung quanh mình luôn có anh, cho dù chưa bao giờ tôi được đến gần anh, chưa bao giờ chạm tới được anh. Hôm nay là đầu tuần, tôi học Toán vào buổi sáng. Thật là tệ khi bắt đầu một tuần mới như thế này, một môn học nhàm chán vào một buổi sáng còn ngái ngủ cho tới tận trưa nắng gắt cháy da
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Làm ơnLàm ơnAnh là người làm tôi thấy hạnh phúc như thế này, anh làm tôi thấy xungquanh mình luôn có anh, cho dù chưa bao giờ tôi được đến gần anh, chưa baogiờ chạm tới được anh.Hôm nay là đầu tuần, tôi học Toán vào buổi sáng. Thật là tệ khi bắt đầu một tuầnmới như thế này, một môn học nhàm chán vào một buổi sáng còn ngái ngủ cho tớitận trưa nắng gắt cháy da. Tôi đứng chờ chiếc xe bus số 30 vốn rất chậm chạp trêncon đường đã đông nghịt xe cộ này. Cũng may là không nhiều người thường đi xesố 30 vào buổi sáng, tôi có một chỗ ngồi khá ổn trên xe. Anh ấy bước lên xe bus,đúng chiếc xe bus của tôi, một cách thật chậm rãi, anh ấy ngồi xuống cạnh tôi. Ởgóc độ này, tôi có thể thấy chiếc mũi thẳng và cao, tôi còn thấy đôi mi dài hơi khéplại và hình như tôi cũng thấy được ánh mắt long lanh ấy. Hoặc là tôi “suy diễn” rarằng với những đường nét hoàn hảo ấy, chắc chắn đôi mắt sẽ tuyệt đẹp như thế.Anh ấy là Nguyên, trên tôi một khóa, đúng, tôi đã thầm để ý anh ấy từ rất lâu,giống như nhiều cô gái khác cùng trường. Tại sao tôi có thể gặp may mắn và vinhhạnh như thế vào một ngày vốn sẽ nhàm chán như hôm nay nhỉ? Tôi thấy tim mìnhđập rộn ràng, tôi thấy hơi thở mình không ổn định và tôi thấy miệng mình đôngcứng.Xe bus dừng ở trước cổng trường. Anh ấy rẽ trái, tôi rẽ phải. Nhưng trước đó, anhấy quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt đẹp ấy, ánh mắt mà tôi chỉ tưởng tượngchứ chưa bao giờ được nhìn gần thế này và anh ấy khẽ cười với tôi, như đangmuốn nói: “Ngày tốt lành, em nhé!”. Hôm nay, tôi cảm thấy thế giới này thật tuyệtvời, tôi đoán mình có thể học Toán từ sáng đến tối ấy chứ! Tôi vừa đi vừa khẽ hát.Và đúng thế thật, cho đến tận trưa, tôi vẫn không hề thấy mệt mỏi. Tôi tự thưởngcho mình một bữa KFC (thật ra một phần là vì hôm nay là happy day của KFC).Anh ấy tay cầm một khay thức ăn, tiến đến gần tôi.-Anh có thể ngồi đây không?-À, dạ, anh ngồi đi.-Em là cô bé lúc sáng ngồi cạnh anh trên xe bus đúng không?-A đúng rồi, anh nhớ hay thế ? Hi.-Anh để ý em mà.-Ơ...-Anh đùa đấy. À tối nay khoa anh có tiết mục guitar, em đi xem nhé!-Dạ, em thích guitar lắm, nhất định em sẽ đi!Anh ấy lại cười khẽ, cúi đầu và tiếp tục ăn. Còn tôi, bây giờ tôi ở xa mấy miếng gàrán lắm rồi nên tôi chẳng ăn được gì cả! Tôi không về nhà mà ghé vào một shopquần áo để chọn một cái áo xinh nhất. Sau một hồi lựa chọn, tôi phát hiện mìnhkhông có quá nhiều tiền để mua quần áo ở đây. Chắc hẳn là lúc bước vào, tôi đãquá vui sướng để nghĩ đến điều này. “Thôi, ở nhà mình cũng có vài bộ khá ổn mà”- tôi thầm nhủ và quay về. Tối nay ở trường tôi tổ chức lễ kỉ niệm bao nhiêu nămthành lập cái gì đấy, tôi cũng chẳng nhớ lý do nữa, nhưng tôi vẫn mua vé trước đóvài tuần vì trường tôi vốn tổ chức mấy đêm văn nghệ rất tuyệt và sôi động. Bởi thếcho dù hôm nay anh Nguyên không đề nghị thì tôi vẫn sẽ đi, chỉ khác là tôi sẽ mặcmột chiếc áo khác.Cuối cùng tôi chọn một chiếc váy đơn giản, khá kín đáo nhưng cũng rất nữ tính.Chiếc váy này tôi mua đã lâu nhưng vẫn chưa có dịp để mặc. “Hôm nay sôi độngmà mặc váy, có vấn đề gì không nhỉ? Mà thôi, vì anh Nguyên vậy”, tôi tự nhủ.Không biết chủ đề đêm nay là gì mà khung cảnh ấm áp quá. Hỏi cô bạn bên cạnhthì tôi mới biết đây là buổi văn nghệ dành cho sinh viên từ các khoa biểu diễn nhạccụ, nói nôm na là “tự biên tự diễn” chứ không giống nhưng những đêm khác mà tôitừng tham gia. Âm nhạc đêm nay có phần nhẹ nhàng và êm dịu hơn. Thật là maykhi tôi chọn chiếc váy này mà không phải jeans và áo pull.-Chào các bạn, mình là Nguyên, đến từ câu lạc bộ guitar của trường, hôm nay mìnhtặng các bạn bài “Làm ơn”, đặc biệt là mình muốn dành tặng một cô bé mình để ýtừ lâu, hi vọng mình có thể thấy cô bé ấy cười mỗi buổi sáng. Chúc một buổi tốivui vẻ.Giai điệu nhẹ nhàng vang lên. Tôi thấy mình như sáng lên, rực rỡ, tôi dường nhưchỉ thấy tôi và anh. Anh vừa đàn, vừa hát, vừa mỉm cười nhìn tôi. Còn tôi hạnhphúc như chưa từng được hạnh phúc. Tôi ước cho khoảnh khắc ấy đừng bao giờqua đi, hoặc là cứ ở mãi trong tim tôi như thế này.♪ Hãy ngồi lại bên tôiMột phút cuối khi ngày sắp tànVì sợ ngày mai sangTình đi khắp nơi thật vội vàngBiết chắc ngày mai sẽ lại nhớ điên đầu.Hãy ngồi lại bên tôi.Chỉ một phút thôiCho đời tôi thêm dài.Thêm tình yêu vào trong những giấc mơ. ♪Những ca từ ấy, tiếng nhạc guitar, hình ảnh của anh... bỗng dưng mờ dần. Tôi cảmthấy nhức đầu quá, tôi không muốn ở đây chút nào.♪ Đừng bỏ rơi tôi vì cơn lốc sắp đến nơi rồi.Này bờ vai tôi làm chiếc gối nhẹ ru lòng ngườiHãy nép vào nhau để được thấy yên bình.Làm ơn ♪Anh là người làm tôi thấy hạnh phúc như thế này, anh làm tôi thấy xung quanhmình luôn có anh, cho dù chưa bao giờ tôi được đến gần anh, chưa bao giờ chạmtới được anh. Và bây giờ, từng câu hát của anh, kéo tôi ra khỏi trí tưởng tượng củamình, ra khỏi giấc mơ ấy, thì ra chưa bao giờ tô ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: