Danh mục

Truyện ngắn Rác

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 187.78 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Author: Jade ... Rác… ừ thì là rác. Người ta thường gọi chung tất cả những thứ mà mình không cần xài, không xài được nữa rồi đem quăng ra ngoài đường bằng một cái từ chung là: rác. Thế nhưng, trong cái đống rác đấy, có nhiều thứ vẫn còn dùng được, nếu kiên nhẫn đi moi móc sẽ thấy chúng hữu dụng chán.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Rác Rác Author: Jade ...Rác… ừ thì là rác.Người ta thường gọi chung tất cả những thứ mà mình không cần xài, không xàiđược nữa rồi đem quăng ra ngoài đường bằng một cái từ chung là: rác.Thế nhưng, trong cái đống rác đấy, có nhiều thứ vẫn còn dùng được, nếu kiên nhẫnđi moi móc sẽ thấy chúng hữu dụng chán. Thế là xuất hiện khái niệm: rác tái chế.Bà là một người tái chế rác.Bà cứu vãn những thứ mà con người ta đem vứt đi, biến chúng thành những thứhữu dụng. Cái công việc ấy thiêng liêng làm sao.Bà biến những thứ tưởng chừng như không còn giá trị thành những thứ có giá trị, ítnhất là đối với bản thân bà về mặt kinh tế.Mà nói nôm na, bà mua bán ve chai.Ai ve chai, dép mũ, thau nhựa đồ bán không… Ai ve chai hông???Đấy đấy… cái tiếng rao của bà ta lại lảnh lót cất lên từ đầu ngõ.Cả cái khu phố văn hóa này không ai biết bà từ đâu tới, chỉ thấy một chiều chạngvạng, bà ta với cái đòn gánh trên vai dọn về căn nhà tôn ọp ẹp cuối phố rồi ở đó,ngày ngày lại đi mua rác của mọi người.Người ta gọi bà là Nữ Hoàng Bãi Rác.Thử nghĩ coi, từ một cái đòn gánh trên vai ngày ngày đi bộ rã cả chân mà rao,chẳng bao lâu sau, bà ta sắm một chiếc xe đạp để mà đi mua “rác”.“Ai ve chai không…” – Vẫn là cái giọng lảnh lót ấy.Bà nhặt nhạnh, trao đổi, ngả giá, đem mua lại những thứ người ta vứt đi, về sắpxếp chúng lại, rồi bán cho một đầu mối “rác” nào đấy, thế là sinh lãi. Lãi mẹ đẻ lãicon, lãi ông đẻ lãi cháu, thế là bà ta sắm cho mình một chiếc xe gắn máy để mà đimua “rác”.Người trong xóm nhìn theo bà, chẹp chẹp miệng… đúng là Nữ Hoàng Bãi Rác.Nhưng cái tự hào nhất của đời bà không phải là việc bà biến rác thành tiền, màchính là cái việc bà biến rác thành người.Nhìn thằng cu quẫy đạp, bà cười một mình. Nó đấy… Rác đấy…Cách đây hơn 1 tháng, bà nhặt nó từ bãi rác ban đêm khi đi ngang đó. Khi ấy, bànghe cái tiếng khóc oe oe của nó rồi chạy lại xem, hóa ra là một đứa bé chưa đầy 1tuổi.Mặc kệ cho cái thứ cha mẹ khốn nạn nào có thể vứt bỏ một sinh linh như vậy, bàchỉ cần biết mang thằng nhỏ về và chăm sóc. Thằng bé hình như cũng đón nhận bàmột cách tự nhiên như đón nhận một người mẹ, khi bà lần đầu ẵm nó trên tay, nóim bặt, nín khóc, ngoan ngoãn trố mắt nhìn bà.Cu Rác… cu Rác của mẹ ngoan nhé… mẹ thương cu Rác…Bà tắm cho nó, cố bỏ đi cái mùi tanh tưởi của bãi rác bà mang nó về, nhưng rồi cáimùi rác vẫn cứ lãng vãng đâu đây… àh, từ người bà mà ra.Từ ngày có cu Rác, công việc làm ăn của bà càng thêm khấm khá. Bà thầy bóiphán rằng:Số cô hên thật, cô mạng thủy, vớ đâu được thằng con mạng kim, người ta nấu vàngra nước, kim sinh thủy, ấy chẳng phải là điềm may hay sao.Bà ta dư sức biết con mẹ thầy bói khua môi múa mép, vì bà có biết ngày sinh củacu Rác đâu, chỉ lấy cái ngày bà nhặt nó về làm ngày sinh cho nó… ấy vậy mà cũngđưa cho bà thầy hơn trăm ngàn.Giờ thì bà chẳng cần phải đi mua “rác” vì đã có người tự đến mà bán rác cho bà,nói nôm na dễ hiểu, từ chỗ cò con, bà thành chủ vựa ve chai.Bà con trong cái hẻm nhỏ lại càng được nhiều chuyện để bàn tán xôn xao và thầmngưỡng mộ Nữ Hoàng Bãi Rác.Như đã nói ở trên, cái bà hãnh diện nhất, tự hào nhất là biến rác thành người.Thằng cu Rác càng lớn càng ngoan, 10 tuổi đã biết ngồi bấm bàn tính tính tiền cânve chai cho người ta, đi học về thì gật đầu thưa từ đầu ngõ cho tới nhà mới thôi.Cái thằng tên Rác mà nó còn xài được hơn khối thằng tên Châu tên Ngọc. Đời thếđấy.Rác càng ngày càng có giá, vật giá leo thang, rác cũng leo thang, nó leo nhanh tớicái mức từ một bà chủ vựa ve chai, bà thành một đầu nậu ve chai. Căn nhà tôn giờthành căn nhà 2 tầng, 1 tầng trên dùng để ở, tầng dưới dùng làm “Công ty thu mua,trao đổi rác.”Từ một người đàn bà đầu tắt mặt tối, chân lấm tay bùn, bà thành một chủ doanhnghiệp trẻ. Trẻ đây là ám chỉ cái công ty mới ra đời của bà, chứ còn bà thì… vàocái ngoài 40, dù chưa chồng, nhưng đã có thằng con nuôi, ai dám dùng “trẻ” để nóivề bà nào?Sống trên đời, phải biết mình đang ở cái đẳng cấp nào chứ. Cái bà gánh đòn gánhđi mua ve chai dĩ nhiên làm sao sánh bằng bà chủ doanh nghiệp thu mua ve chai,thế là bà quyết định lên đời cho mình.Nhìn cái dáng người thấp chủn, mập ú (là gần đây bà ăn nhiều lại không vận độngnên mới béo lên, chứ trước đây thì gầy lắm), làn da ám nắng đen nhẻm của bàkhoác lên người những bộ trang phục đắt tiền, lòe loẹt. Thay vì cái mùi rác vẫnthoang thoảng quanh bà lúc trước thì giờ đây chỉ toàn Gucci, Chanel… nhức cảmũi. Người trong xóm nhìn bà, kẻ thì phì cười, người thì lắc đầu. Ôi… Nữ HoàngBãi Rác ơi…Nhưng đời nó công bằng lắm, bà càng giàu thì thằng cu Rác càng không ngoan.Cái thằng ngày nào đỏ hỏn trên tay, nay đã 15 – 16, mặt đã có vài cái mụn dậy thì.Nó càng lớn, tâm tính càng lạ, lầm lầm lì lì, chả để ý ai, ai nói gì nó cũng mặc.Ngày trước đi học về là chào cả cái khu phố văn hóa này, nay đi về ch ...

Tài liệu được xem nhiều: