Phải chăng cứ đi,đi mãi, tình yêu của hắn cũng sẽ gặp được như hai đầu dây kia buộc vào nhau! Một câu chuyện không đầu không đuôi, thực ra tôi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Tình yêu, ai biết ai thay đổi vì ai, hay tại thời gian làm người ta thay đổi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Sợi ruy-băng màu đỏSợi ruy-băng màu đỏPhải chăng cứ đi,đi mãi, tình yêu của hắn cũng sẽ gặp được như haiđầu dây kia buộc vào nhau!Một câu chuyện không đầu không đuôi, thực ra tôi cũng chẳng biết bắtđầu từ đâu. Tình yêu, ai biết ai thay đổi vì ai, hay tại thời gian làm ngườita thay đổi. Tôi cũng không rõ, chỉ biết đó là vào buổi chiều hè tháng 6một năm về trước. Mặc áo caro khoác ngoài, bên dưới là chiếc quần jeanhơi bụi và đôi dép lê đã mòn gót, một thanh niên rảo bước vội trên vỉahè mà chắc hẳn đích đến là cửa hàng bán đồ lưu niệm nho nhỏ bên kiađường. Có gì đâu mà không biết, mắt hắn cứ dán vào cái biển hiệu đễnnỗi suýt va phải nắp cống. Nhìn vào thẻ sinh viên đeo lủng lẳng trướcngực, Tuấn (trùng tên mình). Hình như ai tên Tuấn cùng đều trông kháthư sinh thì phải.Bước vào quán, chẳng kịp chào hỏi ai, anh bạn của chúng ta chạy ngaytới chỗ chiếc quạt treo tường và… bung cúc áo, đưa mặt lên hít lấy hítđể luồng gió mát, tưởng chừng như suýt chết đuối không khí vậy._ Trời nóng thật em nhỉ!Hắn nhìn cô bé nhân viên và nói như để cố tình lấp đi sự vô duyên củamình. Dẫu sao thì người ta cũng trả lại cho hắn một điệu cười khúckhích. Có vẻ hắn lại say nắng mất rồi.Lượn qua lượn lại mấy kệ hàng, đâu cũng toàn thấy gấu bông và đồnghồ và cả chuông gió nữa. Hắn nhớ lại ngày trước có hỏi người ta thíchmàu gì, chỉ nhận lại được câu đáp cụt ngủn màu đen, ấy thế mà giờhắn lại chẳng nhớ nổi là đen hay trắng. Đứng trước cái giá đựng kẹp tóc,hắn gãi đầu gãi tai và rồi bắt đầu bóp cằm tính toán. Trắng thì có vẻ nổihơn, tóc người ta dài mà. Đen à, hơi chìm nhưng lại nữ tính. Soi vàogương, nhìn làn da trắng trẻo của mình, so so ướm ướm, rồi hắn quyếtđịnh mua cả hai. Giọng cười khúc khích đâu đó lại vang lên. Hắn manghai chiếc kẹp tóc, một đen một trắng ra ngoài tính tiền. Cô bé nhân viênnhìn hắn một chút rồi cười mỉm. Ghét thế chứ lại, thích mình thì nói đạira, cứ tủm tỉm như chim sâu. Cho 2 cái kẹp vào túi, hí hửng ra về, vừa đihắn vừa nghĩ tới hình ảnh người ta dùng cái kẹp này mà buộc kiểu đuôigà. Chẳng hiểu sao hắn rất thích con gái buộc tóc đuôi gà, vắt vẻo vắtvẻo. Ngồi trước đèn học, ngắm qua ngắm lại món đồ mà hắn cứ tủm tỉmcười, một trái tim đang yêu hay thổn thức vì tình? Viên đá màu trắngxanh dưới ánh sáng trông càng kì ảo và lấp lánh. Đúng là con người takhi yêu nhìn cái gì cũng đẹp, chứ thực ra tôi nghĩ 2 cái kẹp tóc kia xấuòm, con gái giờ là phải tặng túi da hiệu Louis hoặc nước hoa Gucci còntạm được. Chẹp, nhưng biết làm sao, hắn là nhân vật chính mà.Dù gì đó cũng là món quà đầu tiên mà hắn mua được bằng chính tiềnhắn làm ra sau một tháng hè cùng kiếp sống công nhân xây dựng. Hắnnhớ từng lập lời thề sẽ dành tháng lương đầu đời mà mua cho người phụnữ hắn yêu một món quà, còn lại thì biếu chị gái. Nhưng giờ chị đi làmrồi, chắc chưa cần quà của hắn lắm. Hắn tự nhủ và càng khẳng định nhưthể để đè đi nỗi áy náy vì không thực hiện trọn lời thề. Mà chắc chị cũngsẽ thông cảm cho hắn thôi, không lẽ muốn em mình ế mãi. Hắn bắt đầulấy giấy ra, đo đo cắt cắt, rồi bắt đầu công việc tỉ mỉ nhất: Gói quà.Hắn quyết định gói cái kẹp màu trắng bằng giấy đen và kẹp đen bằnggiấy trắng. Hay, sáng tạo đấy chứ! - hắn tự khen mình rồi ngửa mặt lêncười ha hả. Dán bên này, gấp bên kia, ấy ấy, luồn dây đã, rồi, thắt nơ. Vàthế là xong. Hai hộp quà nhỏ xinh nằm vuông vức trên mặt bàn. Cảmgiác thỏa mãn dâng trào, hắn vươn vai và cười đắc ý (trông hơi bị đểuluôn). Rồi hắn băn khoăn, tặng một cái hay cả hai nhỉ, vì hắn chưa cótặng quà sinh nhật cô gái nào bao giờ. Thực tế thì cũng có, chỉ tiếc làhoặc người ta không nhận hoặc là hắn chưa kịp tặng thì người ta đã cóngười yêu mất. Mà hắn chỉ muốn người đầu tiên nhận quà sinh nhật củahắn phải là người yêu hắn. Chắc hẳn đó là lí do vì sao tới giờ này hắnvẫn tạm gọi là ế.Mà giờ thời thế thay đổi, con trai đâu nhất thiết phải đi theo đuổi congái, thư sinh trắng trẻo như hắn, chẳng nhẽ lại không có con gái theo?Xin lỗi vì bỏ dở câu chuyện, nhưng tôi phải đọc tin nhắn đã. Anh ơi,em xin lỗi, anh giận em à?. Đã nói là không thích rồi mà cứ nhắn tinnhiều, sao người ta lại cứ phải khổ sở mà yêu đơn phương như vậy nhỉ.Nói thế chứ cũng phải trả lời cho đàng hoàng chút. Đấy, đã không cótình cảm thì nên dứt khoát như thế, chúng ta càng nhân nhượng, đốiphương càng lấn tới và rốt cục chỉ tạo đau khổ cho nhau.Quay lại với anh bạn thư sinh tên Tuấn, cũng lại một nạn nhân của thầntình yêu. Hắn nhớ có lần hắn đi xem bói, xem chỉ tay ấy, người ta nói làhắn không phải người đa tình. Rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này rồi, có ainhắc đến vấn đề này đâu. Vậy là hắn đa tình. Và người ta cũng nói, quatuổi 25 may ra hắn mới có được một mảnh tình vắt vai thực sự. Thêthảm ê chề, hắn buồn rầu xuống núi mà tưởng như bần tăng xuất sơn đivô nhà hàng hải sản vậy.Ngẫm về thực tại, rồi lượn tìm quá khứ, hắn nghĩ cũng không có sai ...