Danh mục

Truyện ngắn Trời xanh tháng sáu

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 134.99 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Những quầng nắng vàng rực hắt chếch qua khung cửa sổ mở rộng đổ vào phòng tạo thành các vũng sáng lớn. Căn phòng có độ rộng vừa phải, sơn màu trắng đơn điệu, chỉ điểm xuyết sắc thẫm của những đóa hồng sắp rũ tàn trong chiếc lọ thủy tinh đã xỉn màu. Đoàn Thị Hồng Thủy Thanh ném cuốn sách mỏng mới đọc được vài trang lên giường, đẩy chiếc xe lăn đến gần khung cửa sổ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Trời xanh tháng sáu Trời xanh tháng sáuNhững quầng nắng vàng rực hắt chếch qua khung cửa sổ mở rộng đổ vào phòngtạo thành các vũng sáng lớn. Căn phòng có độ rộng vừa phải, sơn màu trắng đơnđiệu, chỉ điểm xuyết sắc thẫm của những đóa hồng sắp rũ tàn trong chiếc lọ thủytinh đã xỉn màu. Đoàn Thị Hồng ThủyThanh ném cuốn sách mỏng mới đọc được vài trang lên giường, đẩy chiếc xe lănđến gần khung cửa sổ. Quang cảnh bệnh viện hiện lên buồn nản, những tiếng rìrầm ủ rũ chảy khắp không trung như những mạch nước ri rỉ sắp cạn. Anh vươn taybám vào bệ cửa, nhìn chăm chú bàn tay với các ngón trắng trẻo ửng lên dưới sánhsáng. Thanh nhắm mắt lại, nửa muốn ngủ nửa không. Anh cảm nhận rõ rệt tronglồng ngực, trái tim tuổi trẻ của mình từng ngày trôi qua dường như càng chậmchạp, càng uể oải cằn cỗi hơn.- Y Lê, em ở đâu?Mẹ anh đẩy cửa vào, nét mặt dịu dàng:- Thanh, đến giờ luyện tập rồi con!Anh quay xe lại, cảm thấy sự căm ghét rõ rệt với hành động càng lúc càng dễ dàngquen thuộc ấy. Mẹ anh bước tới gần hơn, cặp mắt với ánh nhìn đau xót rơi trên đôichân bất động của con trai. Ruột gan Thanh lập tức quặn thắt. Anh cúi đầu, giọngkhàn khàn:- Y Lê gọi về chưa mẹ?Bước chân mẹ anh thoáng chốc cứng đờ. Nếu anh nhớ không nhầm -Thanh tự giễu- như bao lần khác, gương mặt khô sáp của bà sẽ cố gắng giãn ra trong một nụ cườimà bà cho là tự nhiên nhất.- Không. Nhưng con đừng sốt ruột, có lẽ…- Vâng - Thanh cắt ngang, vẫn cúi đầu cười nhợt nhạt. Mẹ anh thở dài, vòng quasau lưng Thanh, đẩy chiếc xe lăn ra khỏi phòng bệnh.“Anh vẫn chưa biết tên em có phải không? Tên em là Y Lê, lấy theo tên thung lũngY Lê ở Tân Cương, Trung Quốc”. Y Lê vừa nói vừa cười khanh khách, núm đồngtiền trên má như ẩn như hiện, dễ thương đến mức khiến Thanh nghẹt thở. “NgườiTrung Quốc có câu: Chưa đến Tân Cương thì không biết Trung Quốc rộng, chưađến Y Lê thì không biết Tân Cương đẹp. Cho nên nếu sau này có dịp anh nhất địnhphải đến Y Lê nhé!”Thanh đã yêu Y Lê ngay lần đầu gặp mặt. Yêu mái tóc đen huyền mềm mại buôngdài! Yêu đôi mắt biết cười dịu dàng! Yêu từng ngón tay thon thon xinh xắn! Yêugiọng nói trong vắt thanh thanh! Và yêu cả bộ sườn xám màu oải hương nữ tính!Y Lê là con gái duy nhất trong một gia đình gốc Hoa vô cùng giàu có. Mẹ cô mấtsớm, cha cô cưng con gái như cưng trứng mỏng, chưa từng từ chối con bất cứ điềugì. Vì thế dù không hài lòng lắm khi Y Lê và Thanh yêu nhau nhưng ông cũngkhông phản đối chọn lựa của con gái. Thanh biết lý do cha Y Lê không thích mìnhnhưng anh không lo sợ. Anh thầm nhủ sẽ dùng cả cuộc đời để chứng minh quyếtđịnh của Y Lê không sai lầm.Năm nào Y Lê cũng dành thời gian bay đến Tân Cương, đến thăm thung lũng xinhđẹp cùng tên với mình. Đó là nơi cha mẹ cô lần đầu gặp mặt, ông cũng yêu bà ngaycái nhìn đầu tiên. Y Lê không nhớ nhiều về mẹ, nhưng cô kể với Thanh, suốtnhững năm thơ ấu, bà là người đã truyền cho cô tình yêu say mê với thung lũng YLê, với những cánh đồng oải hương ngan ngát trải dài như các dải cầu vồng bấttận.Từ ngày yêu Y Lê, Thanh cũng biết yêu những bông oải hương, trĩu nặng nhưbông lúa, tím ngát như câu chuyện cổ bí ẩn. Anh hứa với Y Lê rằng nhất định sẽcùng cô đến Tân Cương. Thanh đã mơ, đã quyết định sẽ cầu hôn cô giữa thunglũng oải hương đẹp tựa giấc mộng ấy.Tháng sáu là mùa oải hương nở. Bầu trời xanh trong vắt như một bài ca. Thanh đãchọn một ngày tháng sáu để cùng người anh yêu bay đến Y Lê. Nhưng có phảinhững giấc mơ quá đẹp đều quá khó để trở thành sự thật. Giờ đây Thanh đã quênbầu trời xanh tháng sáu đẹp đến mức nào. Chỉ nhớ tiếng xe phanh kít rít lên nhưmột con thú bị thương! Chỉ nhớ hình ảnh máu rỏ xuống từ những ngón tay nhỏnhắn trắng trẻo của Y Lê! Trên đường ra sân bay, chuyến taxi của họ gặp tai nạn!Tỉnh dậy trong bệnh viện với đôi chân bất động, Thanh chỉ có khao khát duy nhấtlà được gặp Y Lê, lắng nghe giọng cười thân thương của cô. Mẹ anh nói dù vếtthương của Y Lê không quá nặng nhưng ba cô vẫn đưa cô sang nước ngoài điều trị.Thanh đành cam chịu, chờ đợi sức khỏe của Y Lê khá hơn sẽ gọi điện về cho anh.Một tháng… hai tháng… rồi nửa năm trôi qua… Y Lê vẫn im lặng. Dù luôn nhủthầm phải tin tưởng nhưng hơn ai hết Thanh biết, sâu tận trong lòng anh, nỗi tuyệtvọng như đám rêu sẫm màu ẩm ướt đang lan nhanh.Thanh bình phục một cách chậm chạp. Đôi chân bướng bỉnh không chịu nghe lời,sẵn sàng khuỵu xuống bất cứ lúc nào. Mặc cho bác sĩ nói những lời tốt đẹp, anh tựhiểu có lẽ nửa đời về sau anh sẽ phải gắn với chiếc xe lăn.Y Lê, em còn cần anh không?Y Lê!Y Lê!Tháng sáu lại về! Bầu trời vẫn xanh trong như một bài ca. Nhưng cánh đồng oảihương đã không còn xuất hiện trong những giấc mơ của Thanh nữa. Chỉ có bốnbức tường bệnh viện, sạch sẽ trống rỗng, trở đi trở lại như con đường phía trướccủa anh. Thanh từ chối uống thuốc, từ chối các cuộc vật lý trị liệu. Có ích gì khôngkhi duy trì ...

Tài liệu được xem nhiều: