Danh mục

Truyện ngắn Vết Thương

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 155.33 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ðêm ba mươi tết. Bên ngoài cửa sổ xe lửa, người ta không nhìn rõ được gì, ngoại trừ những ngọn đèn màu lấp loáng khi gần khi xa. Ðó là mùa xuân năm 1978. Thiếu Hoa quay lại nhìn toa xe lửa và liếc nhìn đồng hồ tay. Lúc đó là đúng nửa đêm. Nàng thắt gọn lại mái tóc đen dài, và khẽ dụi cặp mắt đỏ vì mất ngủ, rồi lấy ra một chiếc gương nhỏ từ một túi xách, đeo ở cửa sổ. Hướng mặt về phía ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn mình trong chiếc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Vết Thươngvietmessenger.com Nguyễn Vạn Lý Vết ThươngÐêm ba mươi tết. Bên ngoài cửa sổ xe lửa, người ta không nhìn rõ được gì, ngoại trừnhững ngọn đèn màu lấp loáng khi gần khi xa. Ðó là mùa xuân năm 1978.Thiếu Hoa quay lại nhìn toa xe lửa và liếc nhìn đồng hồ tay. Lúc đó là đúng nửa đêm. Nàngthắt gọn lại mái tóc đen dài, và khẽ dụi cặp mắt đỏ vì mất ngủ, rồi lấy ra một chiếc gươngnhỏ từ một túi xách, đeo ở cửa sổ. Hướng mặt về phía ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn mìnhtrong chiếc gương. Thực là một khuôn mặt xinh đẹp và vuông vắn với nước da trắng mát,chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng và các đường nét rất thanh tú, chiếc cằm hơi đưa về phíatrước, hàng lông mày đen và cặp mắt sâu và lặng lẽ, thỉnh thoảng sáng ánh lên trong ánhsáng lờ mờ. Nàng chưa bao giờ ngắm nhìn khuôn mặt trẻ và hấp dẫn của nàng một cách tỉmỉ như thế. Tuy nhiên, trong lúc soi gương, nàng trông thấy nước mắt ứa lên khóe mắt.Bằng một cử chỉ hấp tấp, nàng úp chiếc gương vào ngực và liếc vội nhìn quanh. Khi thấymọi người trong toa đang ngủ thì nàng mới cảm thấy an tâm, hắt ra một tiếng thở dài và bỏchiếc gương vào trong túi xách.Nàng rất mệt nhưng không ngủ được. Trong một lúc nàng gục đầu vào cánh tay tì lên mộtchiếc bàn uống trà, nhưng chỉ vài phút lại ngẩng đầu lên. Ðối diện với nàng là một cặp mớiđính hôn và đang đi Thượng Hải thăm bà con. Hai người đã nói chuyện với nhau thật nồngnàn về việc học của họ và tình hình chính trị thay đổi trong năm vừa qua, nhưng bây giờ cóvẻ mệt rồi, và đang gục vào nhau mà ngủ. Phía bên kia là một người đàn bà trung niên cũngđang ngủ gà ngủ gật, bên cạnh một đứa con gái khoảng bốn hoặc năm tuổi đang ngủ say.Chợt đứa con gái dẫy dụa và kêu lên trong giấc mơ: Má má!. Người đàn bà giật mình thứcgiấc, và nghiêng xuống hôn con gái. Làm sao thế, cưng? Nhưng đứa con gái không nói gì,và sau khi cựa quậy lại tiếp tục ngủ.Rồi tất cả lại yên lặng. Chỉ có xe lửa vẫn tiếp tục chạy rầm rầm một cách đều đặn, giống nhưlà một bài hát ru, và lúc lắc ru hành khách vào giấc ngủ.Nhưng Thiếu Hoa vẫn không ngủ được. Nhìn cặp tình nhân và hai mẹ con trước mặt, nàngcảm thấy một làn sóng cô đơn lại trùm lên nàng. Tiếng gọi Má má! của đứa con gái nhỏtrong giấc mơ, giống như một lưỡi dao đâm vào tim nàng. Tiếng gọi đó từ lâu đã trở thànhxa lạ đối với nàng, thế mà bây giờ lại gợi lên trong lòng nàng biết bao hy vọng và mong chờ!Nàng hầu như có thể tưởng tượng đến một mái tóc muối tiêu, một khuôn mặt phong sươngtrước mắt nàng, và muốn nhào tới ngay để ôm lấy hình ảnh ấy và xin tha thứ. Nàng lắc đầuvà nước mắt lại tràn lên mắt nàng, nhưng nàng cầm nước mắt lại, và thở thật mạnh. Hai taychống lên bàn và ôm lấy đầu, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa.Chín năm đã trôi qua... nàng xót xa nhớ lại.Ðấy là lúc nàng đang phấn đấu với chính sự phẫn nộ trong lòng vì người mẹ phản đảngcủa nàng. Trong lúc trí óc quay cuồng, nàng đã ký giấy tự nguyện trở về miền quê trước khitốt nghiệp. Thực là khó mà hiểu được: làm thế nào mẹ nàng, một nhà cách mạng lâu đời, đãtrở thành một cái gì bò ra từ lỗ chó quân thù, một hình ảnh giống như một nhân vật trongcuốn tiểu thuyết Bài Ca Tuổi Trẻ, để bị thù ghét và khinh bỉ.Nàng hy vọng rằng sự buộc tội mẹ nàng là một lầm lẫn. Chẳng phải thân phụ nàng lúc cònsống đã từng kể mẹ nàng, đã nhiều lần liều mạng coi thường súng đạn của quân địch, đãcứu thoát được nhiều binh sĩ bị thương hay sao? Làm thế nào mẹ nàng lại có thể đầu hàng,và trở thành một kẻ phản quốc, sau khi bị địch bắt giam trong tù?Khi mẹ nàng bị gán tội phản đảng, Thiếu Hoa đã mất hết những bạn thân nhất và nhữngbạn học, và gia đình nàng phải dọn vào ở trong một căn phòng nhỏ và tồi tàn. Vì mẹ mànàng bị trục xuất ra khỏi Hồng Vệ Binh, và chịu biết bao sự kỳ thị. Do đó, nàng còn ghét mẹhơn nữa, vì cái quá khứ xấu hổ và phản bội ấy. Ðồng thời nàng cũng không thể quên đượcrằng mẹ yêu thương nàng vô cùng, và cũng không quên rằng cha mẹ nàng cực kỳ trân quýnàng như một viên ngọc, kể từ lúc nàng hiểu biết và nhớ được, một phần vì nàng là con một.Và bây giờ tình yêu ấy là một vết thẹo xấu xa trên làn da sạch sẽ và trắng trẻo của nàng,một dấu vết tủi nhục. Nàng không còn cách nào hơn là chỉ trích bản năng tiểu tư sản của mẹ,và vạch một đường ranh phân cách nàng với mẹ. Nàng phải từ bỏ mẹ, và phải đi ngay vàphải đi thật xa.Lúc lên xe lửa từ giã Thượng Hải, nàng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, với một bộ mặt ủdột và mái tóc kết bím sau lưng. Trong số những học sinh trung học cũng đang về miền quêlàm việc, nàng nổi bật như là một thiếu nữ bơ vơ lạc lõng, với khuôn mặt non nớt và dángngười mảnh mai. Nàng ngồi trong góc toa và nhìn ra ngoài cửa sổ. Không một học sinh nàokhác lại nói chuyện với nàng, mà nàng cũng không tìm cách nói chuyện với ai. Mãi đến lúcxe lửa đi vào một đường hầm trong núi, nàng mới nhìn tới hai món hành lý đặt trên giá hànhlý bên trên đầu -- một chiếc túi vải và mộ ...

Tài liệu được xem nhiều: