Giết! Chữ " giết" vừa buông ra, bốn gã đại hán mặc áo đen đao sáng loáng, lập tức rút đao ra. Bốn thanh đao, hai thanh kiếm, đồng thời đâm vào chiếc kiệu, phân biệt từ bốn phía cùng đâm vào. Người trong kiệu dù có né qua đâu cũng đều né không khỏi, dù y là một tay hảo hán như hổ dữ , như rồng bay, cũng khó lòng mà tránh khỏi....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
TRUYỆN" QUYỀN ĐẦU_ĐỆ NHẤT TRUYỀN KỲ THẤT CHỦNG VÕ KHÍ_ HỒI 13: BÍ MẬT TRONG CHIẾC KIỆU"Quyền Đầu 220 Nguyên tác: Cổ LongĐệ thất truyền kỳ Thất Chủng Võ Khí Dịch giả: Lê Khắc Tường Hồi 13 Bí Mật Trong Chiếc Kiệu Giết ! Chữ “giết” vừa buông ra, bốn gã đại hán mặc áo đen đeo đao sáng loáng lập tức rútđao ra. Bốn thanh đao, hai thanh kiếm, đồng thời đâm vào chiếc kiệu, phân biệt từ bốn phíacùng đâm vào. Người trong kiệu dù có né qua bất cứ bên nào, cũng đều né không khỏi, dù y là mộttay hảo hán như hỗ dữ, như rồng bay, cũng khó lòng mà tránh khỏi. Huống gì người trong kiệu là một người bệnh gần chết, mạng sống như mành treochuông, ngay cả bàn tay còn chưa nhấc lên được. Cả người Lam Lan đã mềm nhũn ra, cô lấy hai bàn tay che mắt lại. Người trong kiệu là em của cô, bốn thanh đao, hai thanh kiếm đâm vào, máu của emcô sẽ phun ra làm ướt đẫm chiếc kiệu. Dĩ nhiên cô không thể nhìn, cô không dám nhìn. Kỳ quái là, bàn tay cô lại còn để hé ra một kẽ hở, còn lén nhìn trong kẽ hở ra. Cô không thấy có máu, cũng không nghe có tiếng hô thảm thiết. Đao kiếm đâm thủng vào, trong kiệu vẫn không có một tí phản ứng gì, sáu ngườibên ngoài kiệu đều biến hẳn sắc mặt, tay chân cứng đờ cả ra. Chỉ nghe có mấy tiếng cách cách cách vang lên, sáu người đồng thời lui lại, đaokiếm lại được rút ra khỏi kiệu. Bốn thanh khoái đao làm bằng thép ròng đã bị bẻ gãy, hai thanh kiếm của LinhLung song kiếm cũng bị gãy còn thừa phân nửa. Châu Ngũ thái gia cười nhạt nói: - Quả thật không ra khỏi tiên liệu của ta, quả là hảo công phu ! Ông ta bỗng hét lên: - Phóng tên ! Tiếng giây cung đồng thời bựt bựt vang lên, tên bay loạn xạ ra, như phi hoàng nhưmưa rào lại, cắm sâu vào trong kiệu.Đả tự: Lê Khắc Tường & Tiếu Diện Nhân – NMQ http://www.vietkiem.comQuyền Đầu 221 Nguyên tác: Cổ LongĐệ thất truyền kỳ Thất Chủng Võ Khí Dịch giả: Lê Khắc Tường Trong kiệu vẫn còn không có tí phản ứng, mấy chục mũi tên bỗng từ trong kiệu rớtra, mỗi cái chỉ còn thừa một nửa. Còn mũi tên đâu ? Chỉ nghe xẹt một tiếng vang lên, mười tia sáng lạnh từ chiếc kiệu bay ra, nhắm vàohàng thứ nhất cửa sổ bên tay trái của bức rèm. Phía sau cửa sổ lập tức có tiếng hô thảm thiết vọng ra, máu tươi vọt ra xối xả. Biến chuyển ấy, ai ai cũng đều thấy, Tiểu Mã cũng thấy, trong lòng y không biết nổilên cảm giác ra sao. Bây giờ y mới biết, bọn họ đổ máu đổ mồ hôi, liều mạng để bảo vệ cho người này,nhưng chính y, y mới chân chính là một tay cao thủ, vũ công còn cao hơn người kháctưởng tượng không biết bao nhiêu. Y thật tình nghĩ không ra, tại sao người này lại giả làm thành người bệnh sắp chếtlàm gì ? Tại sao lại muốn núp vào trong kiệu ? Y cố ý để cho bọn Tiểu Mã bảo vệ y qua núi, cốt ý để làm gì ? Châu Ngũ thái gia bỗng lại hét lên: - Ngừng tay ! Tiểu Mã lập tức ngừng tay. Y vốn không muốn liều mạng đánh nhau môt cách hồ đồ như vậy. Y bỗng phát hiện ra, những chuyện mình làm mấy ngày nay, thật giống như một conlừa bị bịt mắt do người ta kéo qua kéo lại. Thường Vô Ý cũng đã ngừng tay. Tâm tình của y cũng không khác gì lắm với Tiểu Mã. Châu Ngũ thái gia nói ra điều gì là mệnh lệnh, dĩ nhiên bọn thuộc hạ của ông ta lạicàng không dám không ngừng tay. Đại sảnh lập tức lại biến thành một màn yên lặng như chết. Một hồi thật lâu, mớinghe có tiếng Lam Lan thở nhẹ ra nói: - Tôi đã khuyên các người nãy giờ rồi, đừng có đi chọc y nổi giận lên, tại sao cácngười không chịu nghe ? Người trong kiệu còn đang ho sù sụ lên. Châu Ngũ thái gia cười nhạt nói: - Thần long đã thấy đầu rồi, các hạ còn gì mà phải làm bộ giả bệnh ? Lam Lan nói: - Y vốn trước giờ có bệnh !Đả tự: Lê Khắc Tường & Tiếu Diện Nhân – NMQ http://www.vietkiem.comQuyền Đầu 222 Nguyên tác: Cổ LongĐệ thất truyền kỳ Thất Chủng Võ Khí Dịch giả: Lê Khắc Tường Châu Ngũ thái gia hỏi: - Bệnh gì ? Lam Lan nói: - Tâm bệnh. Châu Ngũ thái gia hỏi: - Y bệnh có nặng không ? Lam Lan gật gật đầu, thở ra nói: - May mà bệnh của y còn có thuốc chữa ! Châu Ngũ thái gia hỏi: - Sao ? Lam Lan nói: - Thuốc trị bệnh của y, không nằm bên kia núi ! Châu Ngũ thái gia hỏi: - Tại nơi nào ? Lam Lan nói: - Tại nơi đây. Chúng tôi lên núi này xin thuốc đây là vì chúng tôi cố ý muốn ôngbức chúng tôi vào đường cùng, cố ý cho ông nghĩ rằng chúng tôi không đến nơi đâykhông được ! Châu Ngũ thái gia hỏi: - Các ngươi dùng trăm phương ngàn kế, chỉ là muốn lại ...