Sẽ không biết mai này sẽ ra sao, nhưng bây giờ, hôm nay, thật ngu ngốc nếu không biết trân trọng từng phút giây của tình yêu này, trong khi có biết bao nhiêu người yêu nhau mà không cách nào tìm đến với nhau được. Em cần anh biết bao! *** Phòng cô là căn
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện: Sẽ không còn ai cô độc nữa Sẽ không còn ai cô độc nữa Sẽ không biết mai này sẽ ra sao, nhưng bây giờ, hôm nay, thật ngu ngốc nếu không biết trân trọng từng phút giây của tình yêu này, trong khi có biết baonhiêu người yêu nhau mà không cách nào tìm đến với nhau được. Em cần anh biết bao! *** Phòng cô là căn phòng nhỏ nhất trong ngôi nhà tám sinh viên thuê chung. Ngày đầu tiên đi xem nhà, cô chọn nó vì lý do duy nhất: sàn phòng bằng gỗ. Sau khi kê một chiếc giường cá nhân, một chiếc bàn, tủ nhỏ đựng quần áo thì diện tích sàn phòng còn vừa đủ để cô nằm lăn ra, nheo mắt nhìn về ô cửa sổ mở ra khu rừng nhỏ. Những email sau đó cô viết cho anh đều tần ngần thêm dòng tái bút. Những lúc nằm lăn ra sàn gỗ bóng loáng, nghe mùi vecni trộn lẫn với mùi thời gian mốc rữa, em chỉ toàn nghĩ về anh...Cô giật mình phát hiện thời gian trôi qua rất nhanh trên những ngọn cây trong khurừng nhỏ, đánh dấu bước chân mình bằng bao mùa lá. Khu rừng chuyển màu mộtcách bình thản, cam chịu. Hồi cô đến đây là mùa xuân, tuyết vừa tan. Những bônghoa dại mọc tràn ở bìa rừng rung rinh như an ủi cô gái nhỏ sắp bật khóc vì cảmgiác choáng ngợp bởi những thứ xa lạ. Mới đó mà họ không gặp nhau đã một nămrồi.Cảm giác lúc ở sân bay, ôm choàng lấy anh và bật khóc đã phai nhạt nhiều trongcô, chỉ còn miên man bảng lảng như sương mù mỗi sớm, biết là có ở đấy nhưngkhông tài nào nắm bắt. Cô không còn nhớ mình nghĩ gì lúc đó. Lo sợ? Vì xa anh?Hay đơn giản chỉ là nỗi sợ phải rời xa một thứ gì đó quá quen thuộc đến không thểdứt bỏ?! Cô mang máng nhớ vòng tay anh siết thật chặt, bờ môi anh áp vào trán côrun run. Anh trầm tĩnh của ngày thường giờ trở nên bối rối một cách không ngờ.Giây phút đó, cô tự nhủ rằng sẽ không bao giờ mình có thể hết yêu thương ngườiđàn ông này được.Đến khi máy bay cất cánh, anh mới nhận ra mình quên nói với em một điều. Anhnói như thế khi họ chat với nhau. Cô hồi hộp gõ Gì cơ?, lòng nghĩ đến những câuhoa mỹ những người yêu nhau thường nói trước khi xa nhau. Anh quên dặn emđến chỗ transit thì gọi điện về cho anh. Chỉ thế thôi? Cô không giấu nổi sự thấtvọng khi gõ những dòng chữ ấy vào cửa sổ chat.Lúc đấy, anh chỉ nghĩ được có vậy. Anh thèm được nghe tiếng em. Anh trả lời đơngiản, dịu dàng.Anh là thế. Sự chậm rãi và dịu dàng của anh bao giờ cũng khiến cô hụt hẫng đến têngười, rồi lại xúc động đến rơi nước mắt.Cô không thân với bất kỳ ai, dù những người ở cùng nhà đều là người Việt. Sựkiêu hãnh, bận rộn khiến họ đối xử với nhau lạnh lùng, có phần xét nét. Có đôi lúccô cảm thấy dường như họ không phải cùng chung một quê hương, mà đơn giảnchỉ là có cùng một thứ tiếng, ngoài tiếng Anh. Lúc mới sang, cô từng bật khóc baonhiêu lần khi sự cố gắng hòa đồng của mình bị đáp lại là những cái nhìn nghi ngại,khó chịu. Mãi rồi cô cũng quen với việc đó, tìm ra cách trú ẩn an toàn nhất: rúc vàophòng của mình và ở mãi trong đó với những bài luận, những ý tưởng vụn về cuộcsống và cả nỗi nhớ anh đến rợn ngợp.Không xem tivi chung, những lần đi tắm khuya, những gói miến ăn liền nấu vộitrong đêm là cách để cô giảm thiểu số lần gặp gỡ với house-mates của mình. Thếgiới cô độc mở ra với cô khá lạ lẫm, hoang mang nhưng cũng đầy thú vị.Ít lâu sau đó, cô không còn cảm giác buồn bực với những người ở cùng nhà nữa.Thời gian cho cô biết rằng ai cũng cần có thế giới của riêng mình, đôi khi người taquá căng thẳng với những người xung quanh cũng chỉ vì muốn che giấu nỗi lo sợvề sự đổ vỡ của cái thế giới riêng mong manh ấy mà thôi.Cô chỉ duy nhất chú ý đến cô gái mảnh khảnh và rất lạ lùng ở sát phòng mình.Chẳng biết tên thật của cô ta là gì, nhưng mọi người gọi cô ấy là Luce. Trực giáccho cô biết Luce là lesbian, soft B, có lẽ. Cô ta đi về thất thường, họ thường gặpnhau ở cửa phòng nhưng ít chào hỏi, tiết kiệm với nhau thậm chí một cái nhìn. Chỉduy nhất một lần cô nhìn Luce lâu hơn thường lệ, đó là hôm cô ta bỏ quên chìakhóa và mọi người trong nhà đi hết cả. Luce gọi cửa. Cô đang tắm, tất tả mặc áoquần chạy ra mở cửa khi còn chưa kịp dội hết xà phòng trên người. Cô biết đợithêm vài phút nữa Luce cũng chẳng chết, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy tiếnggọi kia hoảng hốt và thao thiết lắm. Tựa như tiếng thét của người đong đưa trênmiệng vực sâu kêu gào một bàn tay ai đó chìa ra, giữ lại.Luce nhìn sững cô, rồi sực tỉnh đi thẳng vào phòng. Tiếng Thank you rơi lại nhẹnhư gió.Sau hôm đó họ vẫn tránh nhìn khi vô tình gặp nhau. Cô hay ngồi suy nghĩ vẩn vơvề cô gái nọ. Dạo này anh ít email cho cô thường xuyên vì bù đầu vào một dự ánmới. Cô vẫn chăm chỉ gửi cho anh những email kể vài chuyện linh tinh của ngày,thậm chí không cần biết anh có quan tâm hay không. Hôm nay em đi về trễ, thấyLuce vấn tóc cao, ngồi hút thuốc bên cửa sổ. Phòng khách tắt điện tối om, cái bónggầy guộc in trên nền trời mờ trông cô đơn lạ ...