Giám đốc l'Espace, người phiên dịch, và các tác giả : Nguyễn Dương Hải Đăng (áo trắng), Hoàng Minh Đức, Ngô Thanh Bắc, Nguyễn Song, Vũ Đức Toàn và Nguyễn Huy An.
8h tối, l’Espace vẫn mở cửa, nhưng điện cho các tác phẩm đã tắt. Những chiếc bao vải đen của Huy An nằm xẹp lép vì những chiếc quạt lồng trong đó không quay. Dưới gầm cầu thang của sảnh l’Espace, Gió như những vật dụng đang làm dở dang của một người thợ nào đó của
.trung tâm. Lén cắm sợi dây điện vào ổ cắm, những chiếc quạt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
U LÀNH TÍNH: Lại “thế này mà là nghệ thuật ư?”
U LÀNH TÍNH: Lại “thế này mà
là nghệ thuật ư?”
Giám đốc l'Espace, người phiên dịch, và các tác giả : Nguyễn Dương
Hải Đăng (áo trắng), Hoàng Minh Đức, Ngô Thanh Bắc, Nguyễn Song,
Vũ Đức Toàn và Nguyễn Huy An.
8h tối, l’Espace vẫn mở cửa, nhưng điện cho các tác phẩm đã tắt.
Những chiếc bao vải đen của Huy An nằm xẹp lép vì những chiếc quạt
lồng trong đó không quay. Dưới gầm cầu thang của sảnh l’Espace, Gió
như những vật dụng đang làm dở dang của một người thợ nào đó của
trung tâm. Lén cắm sợi dây điện vào ổ cắm, những chiếc quạt quay vù
vù, những chiếc túi phồng ra như những con mối chúa nhưng màu đen.
Vẫn không có gì đẹp hơn, hoặc có ý nghĩa hơn. Vẫn như một trò nghịch
của trẻ nhỏ.
Gió của Nguyễn Huy An
Gần đó, trên một bức tường khá sát cửa sau của sảnh, là chiếc quần
vàng nhạt lồng trong khung kính. Hai ống bám đầy cỏ may, và chiếc
T.V kiểu cũ nằm bên cạnh im lìm vì không có điện, không như Soi
quảng cáo là chiếu một đoạn phim diễn tả họa sĩ mặc chiếc quần ấy đi
vào đồng cỏ may để nó bám vào. Điền dã tháng 10 của Hoàng Minh
Đức với lời dẫn “Cái quần tôi mặc, con đường tôi đi và cỏ may” mà
bạn có thể thay bằng bất cứ cụm từ nào khác; tỉ dụ: “Cái bút tôi cầm,
trang giấy tôi viết, và những nét chì”, hoặc “Cái áo tôi mặc, cái xe tôi
phóng, và những vết bùn”. Khi một thứ có thể thay bằng rất nhiều thứ
tương tự, tôi tự hỏi, nó có xứng đáng là sáng tạo không? Với tôi, Điền
dã tháng 10 chỉ là một thứ “mot-à-mot” minh họa thô thiển. Cái minh
họa đó, khi mất điện, trơ thon lỏn cái quần, lại càng đáng thương –
thương cho tác giả, được vào đến l’Espace rồi mà vẫn không tận dụng
cơ hội đó để làm một cái gì cho nó xứng.
Điền dã tháng 10 của Hoàng Minh Đức
Giữa sảnh là một khối to những bê tông và giả bê tông xám xịt. Giảm
xóc của Ngô Thanh Bắc có lẽ nên mời những người thợ xây dựng đến
xem để ít nhất trong đời có một lúc họ bớt tự ti: những người được gọi
là “nghệ sĩ” hóa ra không khác gì họ mấy. Họ – trong lúc lao động –
cũng có thể làm ra những thứ như vậy. Tiếc là họ thiếu một sự tự tin,
một sự hoang tưởng, một dũng khí để tự gọi mình là nghệ sĩ, và gọi
những “đống” kia là tác phẩm. Đặt một đống bê tông giữa sảnh,
l’Espace có lẽ đang kiểm nghiệm lại ý nghĩa của câu truyện cũ “Ông
vua cởi truồng” – và đó có thể cũng là một phần mục đích của những
triển lãm kiểu này ở cái xứ này. Mong rằng không phải như thế. Nếu
như thế thì thật đáng giận.
Giảm xóc của Ngô Thanh Bắc
Gần cửa ra vào, Cái bánh của Nguyễn Song tiếc thay đã ngả màu và
lên mốc nhè nhẹ, tỏa một mùi chua chua khó ngửi. Đó cũng có thể là
mục đích của tác giả – cho thấy tiến trình biến đổi của tác
phẩm. Nhưng phải thừa nhận là Cái bánh khác xa với những bức ảnh
trên Soi chụp hôm khai mạc. Không có sự tương phản giữa mềm và
cứng, ăn được-không ăn được… như trong những bức ảnh đó. Clê,
đinh, vít… bị sơn nâu bóng, không nhìn ra được rõ, chỉ là một khối
nhân nâu nâu rất bình thường, tầm thường. Nằm đó, bẹp dí, Chiếc bánh
ở ngoài đời sao mà vô nghĩa, ngó ra ngoài cửa l’Espace là một con
phố trung tâm nhất, mâu thuẫn nhất của thủ đô: cho đến giờ này mà vẫn
là một căn cứ địa của quốc doanh! Nhìn ra ngoài đường, tôi tự hỏi vì
sao nghệ sĩ Việt Nam không bao giờ bắt kịp nhịp sống điên đảo của
thời đại này? Cuộc sống có lẽ không gây cảm hứng hay xúc động gì
cho họ? Họ cứ vơ vẩn với những thứ vô nghĩa, nhạt nhẽo, riêng tư mà
tưởng là có tính triết học cao.
… Quay vào lại, trên tường, Màn hình chờ của Hải Đăng vẽ một màn
hình T.V mà bạn vẫn thấy mỗi lúc chờ buổi chiếu. “Sự vô nghĩa là
nguồn cảm hứng của tôi” – Nguyễn Dương Hải Đăng viết một câu có
vẻ ngông nghênh nhưng có lẽ là một thực tế: khi không nghĩ ra cái gì
thì tốt nhất cứ tuyên bố là ta tôn thờ sự vô nghĩa. Vô nghĩa luôn luôn là
một từ đắt – một chiếc khiên che chắn cho những sự bế tắc. Hãy bỏ câu
tuyên bố này của Hải Đăng đi xem, bức tranh của anh còn lại gì? Ít
ra nó dễ chịu hơn những thứ vừa điểm qua, vì nó đơn giản là thế đấy:
trong cái sảnh buồn bã vào lúc 8h của l’Espace, Màn hình chờ là một
điểm trang trí vui mắt của màu sắc.
Màn hình chờ của Nguyễn Dương Hải Đăng
Nhưng hình như ở đây có vấn đề về bản quyền? Nếu ai đó có thấy cấu
trúc của Màn hình chờ là “ổn” thì hãy nhớ rằng: đó không phải là công
của Hải Đăng. Đó là thiết kế mà hệ thống truyền hình đã chọn từ mấy
chục năm nay: hãy nhớ là khi làm một màn hình chờ, những kỹ sư của
đài cũng đã phải vắt óc để nghĩ ra một thứ hiện lên cho hàng triệu
người nếu không dùng để chỉnh màu thì cũng có thể nhìn chòng chọc
vào trong lúc đợi phát chương trình mà không cáu. Đó thực sự là một
“tác phẩm” của cả hệ thống truyền hình. Hải Đăng nên ghi rõ bản
quyền vào đây, hơn là để một bản vẽ chì/bi đen trắng bên cạnh, gọi là
bản vẽ kỹ thuật của tác phẩm, như những phác thảo kỹ thuật Da Vinci
vẫn vẽ, khiến người ta tưởng là sáng tác của anh.
Màn hình chờ của đài truyền hình
Nhân đây lại xin so sánh với Loretta Grayson. Cô là một người hồi
bé thích màn hình chờ. Nhìn chăm chăm vào đấy để đợi chương trình
sắp phát, cô thấy đằng sau sự câm lặng của màn hình ấy là cả một thế
giới ly kỳ sắp hiện ra. Cô có hẳn một series màn hình chờ, lấy cảm
hứng từ sự bất động màn hình. Loretta Grayson có thể chỉ là một người
vẽ xoàng xoàng, sống bằng bán đồ thủ công, vui với công việc dạy vẽ
và tham gia các hoạt động tại tỉnh nhà. Cô không xưng mình là nghệ sĩ.
Nhưng cô tưởng tượng và mộng mơ như một nghệ sĩ. Từ cái tưởng như
vô nghĩa, cô tìm ra điều có nghĩa, chứ không bưng nguyên xi điều vô
nghĩa và gọi là “tác phẩm”.
Tranh của Loretta Grayson lấy cảm hứng từ màn hình chờ T.V
Test Pattern Trees tranh lấy cảm hứng từ màn hình chờ - Loretta
Grayson
… Cuối cùng, ngăn với khu vực giải khát của l’Espace là chiếc mành
Bột lọc của Vũ Đức Toàn. Những chiếc phong bì được xử lý công phu,
hình như đã được nhúng qua một lớp sáp mỏng (tôi không dám sờ, chỉ
dám dí mắt vào nhìn và đoán), khiến chúng mỏng manh nhưng lại
mang một vẻ “bất khả xâm nhập” của nh ...