Và nhiều năm sau nữa...

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 107.34 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nó ngồi trong quán cà phê trên một con phố nhỏ trong một thành phố cũng nhỏ. Thành phố này (tạm gọi là X) khá hiếm quán cà phê, đi mỏi chân cũng chỉ thấy những tiệm ăn. Quán cà phê này buổi sáng khá vắng nhưng đến trưa trở thành quán ăn nhanh cho công chức văn phòng, dân buôn bán trong các cửa hàng quanh đấy đến mua những phần thức ăn có kèm ly nước ngọt hay cà phê. Nó ngồi ở cái bàn sát cửa sổ, đôi mắt to với hàng mi dài như bị hút...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Và nhiều năm sau nữa... Và nhiều năm sau nữa...Nó ngồi trong quán cà phê trên một con phố nhỏ trong một thành phố cũng nhỏ.Thành phố này (tạm gọi là X) khá hiếm quán cà phê, đi mỏi chân cũng chỉ thấynhững tiệm ăn. Quán cà phê này buổi sáng khá vắng nhưng đến trưa trở thành quánăn nhanh cho công chức văn phòng, dân buôn bán trong các cửa hàng quanh đấyđến mua những phần thức ăn có kèm ly nước ngọt hay cà phê. Nó ngồi ở cái bànsát cửa sổ, đôi mắt to với hàng mi dài như bị hút vào những giọt nước mưa bámtrên tấm kính, những giọt nước to tròn, lăn từ từ rồi chạy ngoằn ngoèo nhanh dầntan ra khi chạm khung cửa. Khi người phục vụ hỏi nó muốn uống gì, nó giật mìnhngơ ngác một lúc rồi kêu ly cà phê đá. Ly cà phê khá lớn và loãng nhách, chỉ cóchút mùi vị quen quen. Lơ đãng khuấy ly cà phê nó nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn khônghiểu tại sao mình lại có mấy ngày rảnh rỗi ở thành phố xa lạ này?Nó ngồi đó từ sáng đến trưa, rồi đến quá chiều. Rồi quán đóng cửa, nó đi, quay vềkhách sạn. Ngồi quán, hay đi lang thang, hay bây giờ bó gối nhìn xuống dưới conđường xe chạy miên man dưới kia, ở đâu, lúc nào nó cũng thấy rõ ràng cảm giác côđơn vì bị - người - lớn - bỏ - rơi y như ngày còn bé. Nó bất lực vì không thể thoátra khỏi ý nghĩ: mình là một người thừa ở thành phố này, không ai cần nó. Nó cũngkhông cần chính mình trong tình trạng trống rỗng này.Thời gian cứ chậm chậm trôi, dưới kia, trên đường chỉ còn những ngọn đèn kiênnhẫn đứng trong đêm. Những chuyến xe taxi cuối cùng vội vã lao đi. Ai cũngmong được về nhà, đã quá nửa đêm rồi.Nhưng căn phòng này không phải là ngôi nhà, không phải là ngôi nhà của nó,không là ngôi nhà của ai cả. Có lẽ vì vậy chẳng có ai phải vội vã trở về.Từ biệt giấc mơ về hạnh phúc, nó biết, nhiều năm về sau nữa chắc chắn nó khôngthể quên những ngày này....Mở cửa, anh nhìn quanh. Ngọn đèn ngủ đầu giường vẫn sáng, tivi vẫn loang loánghình ảnh chiến tranh một nơi nào đó. Ấm nước trên bàn còn nóng. Giường gọngàng chăn nệm phẳng phiu. Không thấy nó trong phòng. Trái tim nhói đau, anhbiết, hạnh phúc vừa tuột khỏi tầm tay.Anh đứng bên khung cửa nhìn xuống con đường loáng nước dưới kia mà tưởngnhư thấy bóng nó chìm vào màn đêm. Anh biết khoảnh khắc này sẽ đi theo anhsuốt đời.2Ánh nắng chói chang ùa vào căn phòng. Anh tỉnh giấc, nheo mắt nhìn sang bên, côvẫn ngủ say, mắt khép hờ chỉ thấy một vệt tròng trắng, bất giác anh ngoảnh mặt đi.Vươn vai đứng dậy anh kéo rèm cửa sổ. Tiếng động làm cô cựa mình, càu nhàu:Nắng quá, để cho người ta ngủ! Anh làu bàu: Ngủ cho lắm mơ mộng gì cả đêm sụtsịt... Cô gắt lại giọng tỉnh như sáo: Ai mơ? Sao cứ trở mình thở dài thườn thượtkhông cho ai ngủ?Anh im lặng nhìn xuống con đường dưới kia. Vẫn như nhiều năm trước, dòng xechạy không dứt, hình như có gì đó hơi là lạ... à, xe đi theo chiều tay trái. Hồi đó khiqua đường nó cứ quen nhìn về bên phải, anh nắm tay nó nhắc bên này cơ mà, nólại cười... nụ cười làm anh lặng người khi nhìn thấy lần đầu tiên. Lúc đó anh đanglàm việc ở X và có người yêu là cô bạn đồng nghiệp. Thế rồi trên một chuyến xebuýt tình cờ anh gặp nhóm bạn trẻ đi du lịch. Khi nghe chúng ngơ ngác hỏi nhau sẽxuống bến nào, nhận ra tiếng nói quê mình, anh làm quen rồi chỉ đường đi cho cảnhóm. Nó cám ơn anh và mỉm cười. Anh chợt nhận ra nụ cười này quen thuộc lắm,dường như mình đã chờ đợi từ rất lâu rồi...Vài ngày cũng đủ để anh và nó quyết định đến với nhau. Khi bạn bè về, nó ở lạithêm mấy ngày nữa. Ngày cuối cùng của nó, anh quyết định sẽ gặp cô bạn đồngnghiệp để nói lời chia tay. Để nó ở lại khách sạn, anh hứa chiều về sớm đưa nó rabãi biển đẹp nhất thành phố... Nhưng rồi cuộc trò chuyện không thể kết thúc sớmnhư anh muốn. Đến khi anh đón được taxi về khách sạn thì đã quá nửa đêm. Trongphòng, nó ngồi bó gối nhìn xuống đường, đôi mắt mọng nước.....Thời gian trôi qua. Họ đã có hai đứa con, cuộc sống ngày càng đầy đủ nhưng hiếmkhi cô nghe thấy giọng nói ấm áp của anh như ngày nào gặp nhau trên xe buýt, cònanh cũng quên mất không biết nụ cười tươi tắn trước kia của cô như thế nào. Thỉnhthoảng họ đi du lịch nơi này nơi kia như những gia đình phong lưu khác. Lần nàytheo tour tình cờ họ đến X. Hôm qua theo cô đi shopping cả ngày anh mệt rã rời,còn cô hí hửng vì mua được bao nhiêu đồ giảm giá. Lúc ngồi taxi từ khu trung tâmvề khách sạn, anh nhận ra con đường cũ, quay sang định nói với cô thì nghe cônhắc: Mai anh chuyển thêm tiền vào thẻ cho em, hết rồi.Thấy anh cau mặt quay đi, cô nhìn ra con đường có dải phân cách trồng đầy bônggiấy tím ngát, bỗng nhớ quá chừng cảm giác bình yên ngày trước khi anh nắm taycô dẫn qua con đường có dòng xe chạy về bên trái. Cả ngày cô luôn giật mình khiqua đường dù anh đi ngay bên cạnh.Về đến khách sạn họ đi ngủ, và mơ. ...

Tài liệu được xem nhiều: