Vài ý rời về triển lãm “Những con số” của Le Brothers Thanh & Hải
Chi tiết sắp đặt "Chén và đũa, 1945"
Từ năm năm trở lại đây, mỗi năm, cặp nghệ sĩ là hai anh em sinh đôi Lê Ngọc Thanh và Lê Đức Hải, với nghệ danh Le brothers Thanh & Hải, đều tổ chức một cuộc triển lãm giới thiệu công việc trong một năm của mình. So với mọi năm, năm nay, cả hai đã đưa ra một khối công việc đồ sộ hơn hẳn. Triển lãm lần này, với tên gọi Những con số, có thể
.được...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vài ý rời về triển lãm “Những con số” của Le Brothers Thanh & Hải
Vài ý rời về triển lãm “Những
con số” của Le Brothers Thanh
& Hải
Chi tiết sắp đặt Chén và đũa, 1945
Từ năm năm trở lại đây, mỗi năm, cặp nghệ sĩ là hai anh em sinh đôi
Lê Ngọc Thanh và Lê Đức Hải, với nghệ danh Le brothers Thanh &
Hải, đều tổ chức một cuộc triển lãm giới thiệu công việc trong một năm
của mình. So với mọi năm, năm nay, cả hai đã đưa ra một khối công
việc đồ sộ hơn hẳn. Triển lãm lần này, với tên gọi Những con số, có thể
được coi như một cuộc trình bày cỡ lớn và đa phương tiện, mà ở đó,
cùng với một bộ phim ba kênh màu Chạm tới biển, 2011 (từng được
giới thiệu lần đầu tiên tại không gian nghệ thuật Ga 0, TP.HCM), còn là
hai tác phẩm đặc biệt khác, Chén và đũa,1945 và Giường nội trú, 1991.
Điểm chung của những tác phẩm này nằm ở chỗ, cả ba, từ các giác độ
và hình thức khác nhau, theo tôi đều là sự diễn giải của hai nghệ sĩ về
quá khứ. Tuy nhiên, trước khi trình bày vài suy nghĩ của mình với các
tác phẩm ấy, tôi muốn minh định thuật ngữ diễn giải mà tôi dùng ở đây.
Diễn giải chính là hiểu
Trong thông diễn học, diễn giải được coi là một tác vụ chính để qua đó,
chủ thể diễn giải có thể đạt tới một sự hiểu về đối tượng. Nhìn từ góc
độ này, diễn giải là để tìm cách hiểu đối tượng được diễn giải, hay thậm
chí, nói theo Gadamer, diễn giải cũng chính là hiểu. Ở đây có một điểm
cần lưu ý. Không phải sau khi hiểu rồi chủ thể mới bắt đầu diễn giải về
đối tượng đã được hiểu đó. Trái lại, chính ngay trong hành vi diễn giải,
mà rồi sự hiểu, không như kết quả của hành vi diễn giải, mà nhờ vào
thao tác thông dịch, xuất hiện đồng thời ngay trong hành vi diễn giải.
Sự hiểu này, như vậy, có tính cá nhân hóa theo nghĩa chính đối tượng
được diễn giải đã được thông dịch vào kinh nghiệm ngôn ngữ đặc thù
của chủ thể diễn giải, và qua đó, tạo nên một sự hiểu đặc thù của anh ta
về đối tượng. Tuy nhiên ngay khi đối tượng được thông dịch vào kinh
nghiệm ngôn ngữ của chủ thể, chính bản thân các kinh nghiệm ngôn
ngữ và nhất là các tiên kiến cũ của anh ta về đối tượng cũng sẽ biến cải,
do đó, một sự hiểu đối tượng, thật ra cũng chính là một sự tự-hiểu-
mình.
Dĩ nhiên sự minh định trên là rất vắn tắt, và chắc chắn không thể dùng
nó làm một tham chiếu nào đó về bản thân ngành thông diễn học. Sự
minh định này chỉ nhằm mục đích cho thấy rõ chiều sâu của hành vi
diễn giải, để từ đó, có một cái nhìn đúng hơn về nỗ lực của Le
Brothers, khi thông qua các tác phẩm nghệ thuật, họ tìm cách đưa ra sự
diễn giải của họ, tức sự hiểu của họ về quá khứ, cùng lúc ấy, tạo nên
một sự tự-hiểu-mình.
Ba tác phẩm Chạm tới biển, 2011, Chén và đũa, 1945, Giường nội
trú, 1991
Trở lại với ba tác phẩm lần này của Le Brothers, xét về mặt hình thức
nghệ thuật, tác phẩm Chạm tới biển, 2011 mang dáng vẻ một bài thơ
siêu thực, ở đó phong cảnh thực tại và cụ thể bị/được chuyển hóa thành
các ký hiệu thuần túy thị giác và phi cụ thể, nhân vật bị/được chuyển
hóa thành các vai diễn mà mỗi hành vi đều không đi theo bất kì một trật
tự kể chuyện mạch lạc nào, và thậm chí cái gọi là một mạch truyện
cũng bị/được hòa tan vào vô số các biến cố thị giác khác nhau mà sự
liên nối của chúng hầu như hoàn toàn tùy thuộc vào cách tiếp cận của
mỗi người xem khác nhau. Tuy nhiên, chính thông qua sự “tản mác”,
sự “rã mảnh” của tất cả các yếu tố phong cảnh, nhân vật và cốt truyện
đó, mà hình như một hình ảnh-khung vòm cho một quá khứ nào đó của
chính đất nước Việt Nam, trong vai trò là một quốc gia hiện đại, đã
được dựng lên. Ở khung vòm này, qua hình ảnh hai nhân vật giống hệt
nhau xuất hiện trong bộ phim, lúc u buồn, lúc giận dữ, và trên hết là vô
hướng, cái quá khứ ấy, đã hiện ra rõ ràng trong một ẩn dụ không thể
nhầm lẫn về tiến trình miên viễn của thống nhất và phân li.
Nếu như tác phẩm Chạm tới biển, 2011, trong hình hài của một bài thơ
siêu thực, và qua đó, giải hóa đi mọi yếu tố vật chất, cụ thể nơi sự tiếp
nhận của người xem, hai tác phẩm Chén và đũa, 1945 và Giường nội
trú, 1991, lại không chỉ có tính cụ thể ngay nơi cái tên của chúng, mà
còn trong chính sự áp chế do tính vật chất của chúng tạo ra.
Chi tiết sắp đặt Chén và đũa, 1945
Thật vậy, xuất hiện trong hình hài của 1945 chiếc bát và đôi đũa sơn
mài, và tạo nên một không gian sắp đặt đầy áp chế, tác phẩm Chén và
đũa, 1945, trong tính vật chất của chúng, trong không gian thị giác
vàng son do chúng dựng nên, dường như lập tức đưa người xem vào
một chiều kích nằm chênh vênh giữa hiện tại và quá khứ, thực tại, và
tưởng tượng, đời thường và tâm linh. Ở khoảng chênh vênh ấy, có lẽ
công chúng sẽ khó có thể phân biệt rõ 1945 chiếc bát và đôi đũa này là
những vật dụng đời thường thiết yếu của đời sống, hay đó là những vật
thể nghi lễ không thể thiếu được của sự chết (bát cơm quả trứng); là
những biểu tượng cho sự đầm ấm sum vẩy, trong hình hài của một bữa
tiệc đoàn viên, hay là những biểu tượng cho sự hư vô, ly tán trong hình
hài của 1945 nấm mộ tròn bị lật ngược.
Thật ra, ở tác phẩm sắp đặt này, chính không gian vật chất áp chế của
1945 chiếc bát và đôi đũa, trong dáng vẻ đều đặn đến kinh ngạc của
chúng, trong sự lặp lại thị giác máy móc của chúng, trong màu sắc vàng
son cụ thể của chúng, có lẽ đã là nguyên nhân chủ yếu đưa người xem
vào một kinh nghiệm tương tự của kinh nghiệm có tính siêu ngợp và
đậm chất tâm linh khi đứng trước một nghĩa trang với các ngôi mộ
được sắp theo hàng lối chạy tít tắp về phía chân trời.
Cái quá khứ được diễn giải/hiểu ở đây, trong tác phẩm Chén và
đũa,1945 này của Le Brothers, như họ viết trong bản thông cáo báo chí,
chính là “một niềm đau khôn nguôi về việc hơn 2 triệu người dân chết
đói vào năm 1945”, và vì thế, bản thân hành vi hiểu/diễn giải của hai
nghệ sĩ hẳn cũng đã đồng nghĩa với “sự tưởng niệm”, hay nói cách
khác, một sự tìm-cách-kết-nối với quá khứ ấy.
Toàn cảnh sắp đặt Chén và đũa, 1945
Giường nội trú, 1991 là một tác phẩm kiểu khác. Về mặt hình thức
nghệ thuật, tuy cũng sử dụng cú pháp tạo k ...