Danh mục

VỀ ẢO TƯỢNG VÀ ẨN NGỮ - Zarathustra đã nói như thế

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 147.70 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trong đám thủy thủ, khi biết rằng Zarathustra đang có mặt trên tàu bởi vì cùng xuống tàu với hắn, có một người dân quần đảo Vĩnh Phúc - thì thiên hạ tò mò chờ đợi nôn nao. Song Zarathustra im lặng suốt hai ngày liền, lạnh lùng câm nín trong nỗi u sầu, chẳng hề đáp trả những cái nhìn và những câu chất vấn. Tuy nhiên, vào buổi chiều ngày thứ hai, Zarathustra lại khai mở thính quan, lắng nghe tuy vẫn còn im lìm câm nín: bởi vì trên con tàu nọ từ chốn viễn phương...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VỀ ẢO TƯỢNG VÀ ẨN NGỮ - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế VỀ ẢO TƯỢNG VÀ ẨN NGỮ Trong đám thủy thủ, khi biết rằng Zarathustra đang có mặt trên tàu -bởi vì cùng xuống tàu với hắn, có một người dân quần đảo Vĩnh Phúc - thìthiên hạ tò mò chờ đợi nôn nao. Song Zarathustra im lặng suốt ha i ngày liền,lạnh lùng câm nín trong nỗi u sầu, chẳng hề đáp trả những cái nhìn và nhữngcâu chất vấn. Tuy nhiên, vào buổi chiều ngày thứ hai, Zarathustra lại khaimở thính quan, lắng nghe tuy vẫn còn im lìm câm nín: bởi vì trên con tàu nọtừ chốn viễn phương đi đến và còn muốn lướt sóng xa vời hơn nữa, người tacó thể nghe được nhiều sự việc dị kỳ nguy hiểm. Mà Zarathustra lại là bạnthân của tất cả những kẻ lữ hành phiêu bạt, những người thích sống giữalòng nguy hiểm. Và ô kìa! Vì mải lắng tai nghe, sau cùng miệng lưỡi củahắn đã nhích động và khối băng giá trong lòng hắn tan đi - hắn khởi sự nóinhư thế này: “Với các bạn, là những kẻ kiếm tìm gan góc, những nhà thám hiểm,và tất cả những kẻ băng vượt những trùng khơi dữ dội dưới những cánhbuồm phồng căng giảo hoạt. Với các bạn, là những kẻ mê đắm ẩn ngữ, ngây ngất ánh sáng nhạt mờphiêu lãng, những kẻ để tâm hồn mình bị cuốn hút về những tiếng sáo vi vutrong mọi làn nước xoáy phỉnh lừa: - Bởi vì các bạn không muốn sờ soạng sợi dây dẫn đạo bằng bàn tay edè sợ sệt; và bất cứ nơi nào các bạn có thể ước đoán tiên tri, các bạn đềughét phải đưa ra kết luận. Riêng với các bạn mà thôi, ta xin kể lại ẩn ngữ mà ta đã nhìn thấy, ảotượng của con người cô độc khôn cùng. Vừa mới đây, ta ưu sầu bước đi trong ánh hoàng hôn nhợt nhạt, khuônmặt tối tăm khốc liệt, đôi môi mím chặt. Hơn một mặt trời đã tắt lịm với ta. Một nẻo đường nhất mực đi lên, đi lên mãi xuyên qua những mô đá lônhô, một nẻo đường dữ tợn và cô đơn không muốn dung chứa cỏ cây bụirậm, một con đường núi nghiến rít lên dưới bước chân ta thách thức. Câm lặng lầm lì, ta bước đi lên mãi trên tiếng rít mạnh giễu cợt củasỏi đá, bàn chân ta giẫm nát những viên đá tròn trơn trượt, cố gắng đi lên,lên mãi. Lên cao hơn, cao hơn nữa: - bàn chân ta thách đố cái tinh thần sa trụycứ muốn lôi cuốn nó xuống miền sâu, xuống hố thẳm, Tinh thần Trì độnNặng nề, con quỷ và kẻ thù truyền kiếp của ta. Lên cao hơn nữa, - mặc dù nó ngồi đè nặng trên thân ta, cái tinh thầntrì trệ nặng nề, nửa lùn tịt, nửa chuột chù, què quặt và xui khiến quặt què têcóng, cứ liên miên rót chì vào tai ta, cứ rót mãi vào não cân ta, từng giọttừng giọt, những tư tưởng đá chì. “Hỡi Zarathustra! Nó thì thào từng tiếng với giọng điệu giễu cợt, hỡiZarathustra, viên đá của trí huệ hiền minh! Ngươi đã tung cao vô ngần, -nhưng mọi viên đá tung lên bao giờ cũng phải rơi rớt xuống! “Hỡi Zarathustra! Viên đá của Hiền minh Trí huệ, viên đá tung lêntrời ném vỡ những vì sao! Chính tự thân ngươi được ngươi tung vút lên caonhư thế đó, - nhưng mọi viên đá tung lên bao giờ cũng phải rơi rụng xuống! Ngươi tự kết tội bản thân, ngươi tự ném đá chính ngươi: HỡiZarathustra! Ngươi đã quăng ném viên đá lên thật cao, nhưng rồi viên đá sẽrớt xuống đầu ngươi!” Nói như thế xong, thằng lùn im tiếng; và sự im lặng của nó kéo dàitriền miên đến nỗi ta bị đè ép nặng nề ngộp thở; như thế, khi người ta là đôibóng, thì thật ra người ta còn cô đơn hơn là khi một mình một bóng! Ta bước lên, bước lên mãi, mơ màng, trầm mặc, - nhưng mọi sự cùngđè nén ta ngạt thở. Ta giống như một người bệnh bị nỗi đau đớn giày vò mệtmỏi, và một ác mộng lôi hắn thức dậy khỏi giấc ngủ đầu tiên. Tuy nhiên, trong ta vẫn còn có một cái gì đó mà ta gọi là lòng canđảm: chính nó đã dập tắt mọi chán nản rã rời trong lòng ta từ trước đến nay.Lòng can đảm ấy cuối cùng khiến ta dừng chân lên tiếng: “Hỡi thằng lùn! Tavới mi hãy đọ sức! Ta hoặc mi phải có một người chết!” Vì lòng can đảm chính là kẻ sát hại tuyệt vời nhất, - lòng can đảmxung trận tấn công: bởi vì trong mọi cuộc tấn công đều có những hồi kènthúc quân vang dội. Mà con người là con vật can đảm nhất, chính vì thế nó đã chiến thắngmọi con vật. Trong hồi kèn xung trận, con người đã vượt qua mọi thống khổđiêu linh; nhưng s ự thống khổ của con người là nỗi thống khổ sâu thẳm triềnmiên nhất. Lòng can đảm cũng giết chết nỗi choáng váng kinh hoàng bên bờ hốthẳm: và ở đâu mà con người lại chẳng ở bên bờ hố thẳm? Chỉ cần đưa mắtnhìn ngó thôi, há chẳng đủ phát hiện trùng trùng những hố thẳm quanhmình? Lòng can đảm là kẻ sát hại siêu tuyệt; lòng can đảm cũng giết luônlòng xót thương lân mẫn. Mà xót thương lân mẫn là hố thẳm sâu xa nhất:càng nhìn sâu vào sự sống, con người càng nhìn sâu thẳm vào trong thốngkhổ. Nhưng lòng can đảm là kẻ sát hại tuyệt vời, lòng can đảm xung trậntấn công: cuối cùng nó tiêu diệt cả sự chết, vì nó lên tiếng: “Sao? C ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: