Danh mục

VỀ ĐÁM TIỆN DÂN - Zarathustra đã nói như thế

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 119.87 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cuộc đời là một suối nguồn hoan lạc, nhưng bất cứ nơi nào có đám tiện dân đến uống thì mọi suối nguồn đều bị nhiễm độc. Ta yêu tất cả những gì sạch sẽ; song ta không thể nhìn những chiếc mõm nhăn nhó và cơn khát của những kẻ nhơ bẩn. Bọn chúng đã đưa mắt nhìn xuống đáy nguồn, giờ đây nụ cười kinh tởm của bọn chúng phản chiếu từ đáy sâu. Bọn chúng đã làm nhiễm độc nước thánh bởi lòng tà dục, và khi gọi những giấc mộng nhơ nhớp của mình là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VỀ ĐÁM TIỆN DÂN - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế VỀ ĐÁM TIỆN DÂN Cuộc đời là một suối nguồn hoan lạc, nhưng bất cứ nơi nào có đámtiện dân đến uống thì mọi suối nguồn đều bị nhiễm độc. Ta yêu tất cả những gì sạch sẽ; song ta không thể nhìn những chiếcmõm nhăn nhó và cơn khát của những kẻ nhơ bẩn. Bọn chúng đã đưa mắt nhìn xuống đáy nguồn, giờ đây nụ cười kinhtởm của bọn chúng phản chiếu từ đáy sâu. Bọn chúng đã làm nhiễm độc nước thánh bởi lòng tà dục, và khi gọinhững giấc mộng nhơ nhớp của mình là niềm vui, thì bọn chúng cũng làmnhiễm độc luôn cả những danh từ. Ngọn lửa phẫn nộ bừng bừng khi bọn tiện dân đem trái tim ẩm ướtcủa chúng đến gần; cả tinh thần cũng sôi sục bốc khói khi bọn tiện dân tiếnđến gần ngọn lửa. Trong bàn tay của đám tiện dân, mọi trái cây đều trở thành ngọt ngàochín nẫu; cái nhìn chùng lén của bọn chúng đủ làm cho cái cây ăn quả khôhéo lụi tàn. Đã có hơn một người quay mặt khỏi đời sống, chỉ vì muốn quay lưnglại với đám tiện dân: họ không muốn chia sẻ nước, lửa cùng hoa trái với bọntiện dân. Đã có hơn một người bỏ đi vào sa mạc chịu cơn khát cháy phổi cùngnhững con dã thú chỉ vì họ không muốn ngồi chung quanh bể nước cùng vớibọn chăn lạc đà nhơ bẩn. Đã có hơn một người, đến như những kẻ hủy diệt và như cơn giôngmưa đá tàn phá những vườn cây ăn trái, - chỉ muốn đạp một đạp vào mõmbọn tiện dân để chặn họng chúng lại. Và điều ta thấy khó nhai nuốt nhất không phải là niềm thâm tín rằngcuộc đời tự nó cần đến lòng thù hận, cái chết và thập giá của những kẻ tửđạo: Song một ngày kia ta đã lên tiếng hỏi, - và câu hỏi hầu như làm tanghẹt thở: Sao? Đời sống còn cần đến đám tiện dân ư? Những suối nguồn bị nhiễm độc, những ngọn lửa bốc mùi hôi thối,những giấc mộng bị ô uế và những con sâu trong thực phẩm hằng ngày, lànhững điều cần thiết sao? Không phải lòng thù hận, nhưng chính sự kinh tởm của ta đã gặmnhấm đời ta. Hỡi ôi, thường ta cũng chán ngán luôn cả tinh thần khi ta khámphá ra rằng cả đám tiện dân cũng có tinh thần! Ta đã quay lưng lại với những kẻ thống trị khi ta nhìn thấy điều màngày hôm nay họ gọi là thống trị: cò kè mặc cả quyền hành, - và lại cò kèmặc cả với đám tiện dân! Ta đã nhắm mắt bịt tai sống nơi những dân tộc có ngôn ngữ xa lạ, đểcho ngôn ngữ họ dùng cò kè mặc cả về quyền hành cũng xa lạ với ta. Và, bịt kín mũi, ta đã băng qua quá khứ cùng hiện tại với tấm lòngđầy bất mãn kinh tởm: thực vậy, tất cả quá khứ và hiện tại này đều bốc lênmùi hôi thối của đám tiện dân biết sử dụng chữ viết. Tựa một kẻ tàn tật đã trở thành đui mù câm điếc: ta đã sống như thếđể khỏi sống với bọn tiện dân của quyền lực, của ngòi bút và của những dụcvọng. Tinh thần ta đã leo lên nhiều bậc thang trong sự gian khổ và cẩn trọng,những của bố thí khoái lạc là sự khích lệ cho tinh thần ta; đời sống cứ chảytrôi nương theo cái gậy mù lòa của nó. Chuyện gì đã xảy đến cho ta? Ta đã tự giải thoát khỏi sự kinh tởm rasao? Ai đã làm tươi trẻ đôi mắt nhìn của ta? Làm thế nào ta đã cất cánh bayvút lên đến những miền non cao lồng lộng, nơi không còn có bọn tiện dânngồi bên suối nước nữa? Có phải chính sự kinh tởm buồn nôn của ta đã ban cho ta đôi cánhcùng những sức mạnh tiên kiến được các suối nguồn tươi mát? Thực vậy,hẳn ta đã phải bay lên cao tít mới tìm lại được suối nguồn hoan lạc! Ồ, ta đã tìm thấy rồi, hỡi các anh em! Ở đây, nơi thâm cao diệu vợi,nguồn suối mê vui đã trào vọt lại cho ta! Vẫn còn có một dòng sống ta vụcuống ngất ngây mà bọn tiện dân chưa bao giờ đặt môi tới được. Hỡi nguồn suối hoan say, mi tuôn trào hầu như quá cuồng bạo! Vàthường khi mi làm đổ ngược hết ly cốc khi muốn rót đầy! Ta phải học cách tiến đến gần mi một cách khiêm tốn e dè hơn: tim tađã tuôn chảy về với mi quá mãnh liệt: Tim ta, nơi bừng cháy lửa hạ, mùa Hạ nồng say ngắn ngủi đầy u sầusay đắm hoan lạc của ta, ồ, quả tim mùa Hạ của ta khao khát vẻ tươi mát củami ngần nào. Nỗi buồn rầu do dự của mùa Xuân ta đã tan bay! Tan bay rồi sự dữtợn của những bông tuyết tháng Sáu của ta! Ta đã hoàn toàn biến thành mùahạ, hoàn toàn biến thành buổi xế trưa mùa Hạ. Một mùa Hạ trên những đỉnh cao lồng lộng, với những suối nguồnmát lạnh và một sự im lặng tràn đầy lạc phúc. Ô! Hỡi các bạn ta, hãy đến,hãy đến đây, sao cho sự im lặng này có thể trở thành tràn đầy lạc phúc hơnnữa! Bởi vì đây là đỉnh cao và quê hương của chúng ta: nơi cư trú củachúng ta quá cao sang, quá hiểm dốc[1] đối với tất cả những kẻ ô uế và cơnkhát của họ. Vậy thì, hỡi các bạn, hãy ném cái nhìn vào nguồn suối của nỗi hoanlạc ta! Làm thế nào nguồn suối ấy bị vẩn đục vì tia nhìn các bạn được?Nguồn suối cười vang trong vẻ tinh khiết. Chúng ta xây tổ ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: