VỀ ĐỨC HẠNH LÀM CHO TI TIỆN NHỎ BÉ - Zarathustra đã nói như thế
Số trang: 13
Loại file: pdf
Dung lượng: 149.24 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Khi Zarathustra trở lại đất liền, hắn không tiến thẳng về ngọn núi và hang đá của mình, nhưng cứ đi vòng vo quanh quẩn và nêu ra nhiều câu hỏi, đầu óc hắn biết được điều này việc nọ, đến đỗi hắn cười cợt nói về chính mình: “Ta là một con sông, qua nhiều khúc quanh co, đang chảy ngược về nguồn!” Bởi vì Zarathustra muốn biết loài người đã ra sao trong thời gian hắn vắng mặt: loài người đã trở thành cao cả hay nhỏ bé ti tiện hơn. Một ngày kia, Zarathustra nhìn thấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VỀ ĐỨC HẠNH LÀM CHO TI TIỆN NHỎ BÉ - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế VỀ ĐỨC HẠNH LÀM CHO TI TIỆN NHỎ BÉ Khi Zarathustra trở lại đất liền, hắn không tiến thẳng về ngọn núi vàhang đá của mình, nhưng cứ đi vòng vo quanh quẩn và nêu ra nhiều câu hỏi,đầu óc hắn biết được điều này việc nọ, đến đỗi hắn cười cợt nói về chínhmình: “Ta là một con sông, qua nhiều khúc quanh co, đang chảy ngược vềnguồn!” Bởi vì Zarathustra muốn biết loài người đã ra sao trong thời gianhắn vắng mặt: loài người đã trở thành cao cả hay nhỏ bé ti tiện hơn. Mộtngày kia, Zarathustra nhìn thấy một dãy nhà mới; lúc ấy hắn kinh ngạc tựhỏi: “Mấy ngôi nhà này có nghĩa gì đây? Thực thế, chẳng tâm hồn vĩ đạinào đã xây dựng nên chúng để biểu tượng cho chính linh hồn mình! Một đứa trẻ ngu ngốc nào chắc hẳn đã kéo chúng ra từ chiếc hộp đồchơi? Vậy, một đứa trẻ khác phải xếp chúng vào lại trong hộp! Và những căn buồng cùng những căn gác nọ: con người có thể bướcra từ đó và trở về lại đó được chăng? Ta thấy hình như chúng được tạo racho những hình nhân bằng lụa, hoặc những con mèo tham lam sẵn sàng đểngười ta ve vuốt”. Rồi Zarathustra dừng lại, suy nghĩ miên man. Sau cùng hắn buồn bãnhủ lòng: “Mọi sự đã trở thành nhỏ bé ti tiện hơn! Khắp nơi, ta đều nhìn thấy những chiếc cửa thấp hơn: những ngườimang dòng máu của ta hãy còn có thể bước ngang qua cửa đó, nhưng họphải khòm lưng xuống! Hỡi ơi! Khi nào ta mới trở về quê hương yêu dấu, nơi ta sẽ không bịcưỡng bách phải cúi thấp, phải nghiêng mình trước những kẻ ti tiện nhỏ bé!” Zarathustra thở dài đưa mắt nhìn vào chốn xa xôi diệu vợi. Cùng ngày đó, Zarathustra đọc bài thuyết giáo nói về đức hạnh làmcho nhỏ bé ti tiện. 2 “Ta bước qua giữa đám dân chúng này và ta đã giữ cho mắt ta mởrộng: bọn chúng không tha thứ nếu ta không chịu ganh tị với những đứchạnh của chúng. Bọn chúng cắn xé ta vì ta bảo với bọn chúng rằng: với đám người nhỏbé, phải có những đức hạnh ti tiện, - thế bởi vì ta không hiểu nổi rằng sựhiện hữu của những đám người nhỏ bé là cần thiết! Ta luôn luôn giống một con gà trống lạc lõng trong một sân nuôi gàvịt xa lạ, một con gà trống mà ngay cả những con gà mái ranh cũng xúm vàomổ cắn; nhưng ta không thù ghét những con gà mái ấy. Ta lễ phép đối với chúng như đối với tất cả những điều bực bội nhỏbé; chìa gai góc bén nhọn của mình ra đối với những tên nhỏ bé, theo ý tađấy chỉ là sự khôn ngoan của loài nhím. Buổi tối, khi quây quần chung quanh lò sưởi, tất cả bọn họ đều ồn àobàn luận đến ta; bọn họ nói về ta, nhưng thử hỏi mấy ai chịu vì ta mà tưtưởng! Đấy chính là sự im lặng mới mà ta đã học được: tiếng ồn ào chúng râyrắc chung quanh ta trải nặng một chiếc áo choàng lên những tư tưởng của ta. Bọn chúng bàn tán với nhau: “Đám mây u ám ấy muốn gì nơi chúngta? Hãy coi chừng, không khéo nó lại mang đến một cơn dịch hạch!” Vừa mới đây một mụ đàn bà đã giữ chặt đứa con lại không cho tiếnđến gần ta. Mụ hét tướng lên: “Hãy dắt trẻ con lánh xa! Những đôi mắt nhưvậy sẽ đốt cháy linh hồn những đứa trẻ”. Bọn chúng ho khúc khắc khi ta nói: bọn chúng tưởng rằng ho là mộtvấn nạn đập vào những cơn gió lớn, - bọn chúng chẳng hề đoán ra nổi hơigió của hạnh phúc ta! “Chúng ta hãy còn chưa có thời giờ cho Zarathustra”, đấy là điều bọnchúng vấn nạn; nhưng một thời đại “không có thời giờ” cho Zarathustra th ìnào có đáng gì? Bọn chúng vẫn xưng tụng vinh danh ta: nhưng làm sao ta có thể ngủyên trên vinh quang của chúng được? Lời ca tụng của bọn chúng đối với talà một vòng gai nhọn, lời ca tụng ấy vẫn còn chích đâm đau nhói mỗi khi tanâng nhắc nó lên. Ngay cả điều này nữa, ta cũng đã học được giữa đám bọn chúng: kẻnào ca tụng thì làm bộ như trả lại cái gì người ta đã ban cho hắn song thựcra, hắn chỉ muốn người ta ban phát cho hắn càng nhiều hơn nữa! Hãy hỏi bàn chân ta xem! Thực ra, chân ta chẳng muốn nhảy múacũng chẳng muốn đứng yên bất động trên một nhịp điệu và trên những tiếngtích tắc như thế. Bọn chúng muốn lôi cuốn ta về với đức hạnh nhỏ bé của chúng, bọnchúng muốn lôi chân ta nhảy múa theo nhịp điệu của hạnh phúc nhỏ bé. Ta bước qua giữa đám dân chúng này và ta giữ cho mắt ta mở rộngtrừng trừng: bọn chúng đã trở thành nhỏ bé và bọn chúng tiếp tục càng lúccàng trở thành nhỏ bé hơn: - điều ấy bắt nguồn từ học thuyết về hạnh phúcvà đức hạnh của bọn chúng. Bởi vì bọn chúng khiêm tốn ngay cả trong đức hạnh; bọn chúng muốnđược thoải mái, dễ chịu. Thế mà, chỉ có đức hạnh nhỏ bé khiêm tốn mới hòahợp được với sự thoải mái, dễ chịu. Cố nhiên, bọn chúng cũng học biết theo lối riêng để đi thẳng tới trước:nhưng ta gọi đó là đi quàng xiên - vì thế bọn chúng trở thành một chướngngại cho tất cả những ai vội vã. Và nhiều kẻ tron ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VỀ ĐỨC HẠNH LÀM CHO TI TIỆN NHỎ BÉ - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế VỀ ĐỨC HẠNH LÀM CHO TI TIỆN NHỎ BÉ Khi Zarathustra trở lại đất liền, hắn không tiến thẳng về ngọn núi vàhang đá của mình, nhưng cứ đi vòng vo quanh quẩn và nêu ra nhiều câu hỏi,đầu óc hắn biết được điều này việc nọ, đến đỗi hắn cười cợt nói về chínhmình: “Ta là một con sông, qua nhiều khúc quanh co, đang chảy ngược vềnguồn!” Bởi vì Zarathustra muốn biết loài người đã ra sao trong thời gianhắn vắng mặt: loài người đã trở thành cao cả hay nhỏ bé ti tiện hơn. Mộtngày kia, Zarathustra nhìn thấy một dãy nhà mới; lúc ấy hắn kinh ngạc tựhỏi: “Mấy ngôi nhà này có nghĩa gì đây? Thực thế, chẳng tâm hồn vĩ đạinào đã xây dựng nên chúng để biểu tượng cho chính linh hồn mình! Một đứa trẻ ngu ngốc nào chắc hẳn đã kéo chúng ra từ chiếc hộp đồchơi? Vậy, một đứa trẻ khác phải xếp chúng vào lại trong hộp! Và những căn buồng cùng những căn gác nọ: con người có thể bướcra từ đó và trở về lại đó được chăng? Ta thấy hình như chúng được tạo racho những hình nhân bằng lụa, hoặc những con mèo tham lam sẵn sàng đểngười ta ve vuốt”. Rồi Zarathustra dừng lại, suy nghĩ miên man. Sau cùng hắn buồn bãnhủ lòng: “Mọi sự đã trở thành nhỏ bé ti tiện hơn! Khắp nơi, ta đều nhìn thấy những chiếc cửa thấp hơn: những ngườimang dòng máu của ta hãy còn có thể bước ngang qua cửa đó, nhưng họphải khòm lưng xuống! Hỡi ơi! Khi nào ta mới trở về quê hương yêu dấu, nơi ta sẽ không bịcưỡng bách phải cúi thấp, phải nghiêng mình trước những kẻ ti tiện nhỏ bé!” Zarathustra thở dài đưa mắt nhìn vào chốn xa xôi diệu vợi. Cùng ngày đó, Zarathustra đọc bài thuyết giáo nói về đức hạnh làmcho nhỏ bé ti tiện. 2 “Ta bước qua giữa đám dân chúng này và ta đã giữ cho mắt ta mởrộng: bọn chúng không tha thứ nếu ta không chịu ganh tị với những đứchạnh của chúng. Bọn chúng cắn xé ta vì ta bảo với bọn chúng rằng: với đám người nhỏbé, phải có những đức hạnh ti tiện, - thế bởi vì ta không hiểu nổi rằng sựhiện hữu của những đám người nhỏ bé là cần thiết! Ta luôn luôn giống một con gà trống lạc lõng trong một sân nuôi gàvịt xa lạ, một con gà trống mà ngay cả những con gà mái ranh cũng xúm vàomổ cắn; nhưng ta không thù ghét những con gà mái ấy. Ta lễ phép đối với chúng như đối với tất cả những điều bực bội nhỏbé; chìa gai góc bén nhọn của mình ra đối với những tên nhỏ bé, theo ý tađấy chỉ là sự khôn ngoan của loài nhím. Buổi tối, khi quây quần chung quanh lò sưởi, tất cả bọn họ đều ồn àobàn luận đến ta; bọn họ nói về ta, nhưng thử hỏi mấy ai chịu vì ta mà tưtưởng! Đấy chính là sự im lặng mới mà ta đã học được: tiếng ồn ào chúng râyrắc chung quanh ta trải nặng một chiếc áo choàng lên những tư tưởng của ta. Bọn chúng bàn tán với nhau: “Đám mây u ám ấy muốn gì nơi chúngta? Hãy coi chừng, không khéo nó lại mang đến một cơn dịch hạch!” Vừa mới đây một mụ đàn bà đã giữ chặt đứa con lại không cho tiếnđến gần ta. Mụ hét tướng lên: “Hãy dắt trẻ con lánh xa! Những đôi mắt nhưvậy sẽ đốt cháy linh hồn những đứa trẻ”. Bọn chúng ho khúc khắc khi ta nói: bọn chúng tưởng rằng ho là mộtvấn nạn đập vào những cơn gió lớn, - bọn chúng chẳng hề đoán ra nổi hơigió của hạnh phúc ta! “Chúng ta hãy còn chưa có thời giờ cho Zarathustra”, đấy là điều bọnchúng vấn nạn; nhưng một thời đại “không có thời giờ” cho Zarathustra th ìnào có đáng gì? Bọn chúng vẫn xưng tụng vinh danh ta: nhưng làm sao ta có thể ngủyên trên vinh quang của chúng được? Lời ca tụng của bọn chúng đối với talà một vòng gai nhọn, lời ca tụng ấy vẫn còn chích đâm đau nhói mỗi khi tanâng nhắc nó lên. Ngay cả điều này nữa, ta cũng đã học được giữa đám bọn chúng: kẻnào ca tụng thì làm bộ như trả lại cái gì người ta đã ban cho hắn song thựcra, hắn chỉ muốn người ta ban phát cho hắn càng nhiều hơn nữa! Hãy hỏi bàn chân ta xem! Thực ra, chân ta chẳng muốn nhảy múacũng chẳng muốn đứng yên bất động trên một nhịp điệu và trên những tiếngtích tắc như thế. Bọn chúng muốn lôi cuốn ta về với đức hạnh nhỏ bé của chúng, bọnchúng muốn lôi chân ta nhảy múa theo nhịp điệu của hạnh phúc nhỏ bé. Ta bước qua giữa đám dân chúng này và ta giữ cho mắt ta mở rộngtrừng trừng: bọn chúng đã trở thành nhỏ bé và bọn chúng tiếp tục càng lúccàng trở thành nhỏ bé hơn: - điều ấy bắt nguồn từ học thuyết về hạnh phúcvà đức hạnh của bọn chúng. Bởi vì bọn chúng khiêm tốn ngay cả trong đức hạnh; bọn chúng muốnđược thoải mái, dễ chịu. Thế mà, chỉ có đức hạnh nhỏ bé khiêm tốn mới hòahợp được với sự thoải mái, dễ chịu. Cố nhiên, bọn chúng cũng học biết theo lối riêng để đi thẳng tới trước:nhưng ta gọi đó là đi quàng xiên - vì thế bọn chúng trở thành một chướngngại cho tất cả những ai vội vã. Và nhiều kẻ tron ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Zarathustra triết học theo Zarathustra triết học tài liệu triết học sách triết học triết học thế giới các tư tưởng của triết họcGợi ý tài liệu liên quan:
-
27 trang 341 2 0
-
Tiểu luận triết học - Ý thức và vai trò của ý thức trong đời sống xã hội
13 trang 276 0 0 -
Tìm hiểu về khoa học nghịch lý: Phần 2
92 trang 252 0 0 -
Tiểu luận triết học - Vận dụng quan điểm cơ sở lý luận về chuyển đổi nền kinh tế thị trường
17 trang 230 0 0 -
Tìm hiểu về khoa học nghịch lý: Phần 1
93 trang 145 0 0 -
Tiểu luận đề tài : Triết học phật giáo
25 trang 131 0 0 -
12 trang 128 0 0
-
18 trang 124 0 0
-
24 trang 111 0 0
-
13 trang 106 0 0