VỀ NIỀM LẠC PHÚC BẤT ĐẮC DĨ - Zarathustra đã nói như thế
Số trang: 8
Loại file: pdf
Dung lượng: 127.03 KB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Mang nặng những ẩn ngữ và những cay đắng triền miên như thế trong tâm hồn, Zarathustra vượt biển. Nhưng khi đã cách xa quần đảo Vĩnh Phúc và các bạn bè bốn ngày đường, hắn hoàn toàn thắng vượt được mọi đau khổ: - chiến thắng, bước chân kiên định, hắn lại ngạo nghễ đứng thẳng trên vận mệnh mình.[1] Chính lúc đó, Zarathustra mới nói như thế này với ý thức đầy nỗi khoái hoạt nhẹ nhàng của hắn: “Một lần nữa ta lại tĩnh lặng cô đơn và ta muốn thế, cô đơn với bầu trời...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VỀ NIỀM LẠC PHÚC BẤT ĐẮC DĨ - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế VỀ NIỀM LẠC PHÚC BẤT ĐẮC DĨ Mang nặng những ẩn ngữ và những cay đắng triền miên như thế trongtâm hồn, Zarathustra vượt biển. Nhưng khi đã cách xa quần đảo Vĩnh Phúcvà các bạn bè bốn ngày đường, hắn hoàn toàn thắng vượt được mọi đau khổ:- chiến thắng, bước chân kiên định, hắn lại ngạo nghễ đứng thẳng trên vậnmệnh mình.[1] Chính lúc đó, Zarathustra mới nói như thế này với ý thức đầynỗi khoái hoạt nhẹ nhàng của hắn: “Một lần nữa ta lại tĩnh lặng cô đơn và ta muốn thế, cô đơn với bầutrời thuần khiết cùng biển cả phóng dật tự do. Và một lần nữa, buổi xế trưađang vây phủ quanh ta. Lần đầu tiên, khi ta tìm thấy các bạn ta, cũng chính là buổi xế trưa;khi ta gặp họ một lần khác nữa, cũng chính là buổi xế trưa, vào giờ mà mọiánh sáng trở nên tịch mịch lặng lẽ hơn. Bởi vì những mẩu hạnh phúc đang lờ lững giữa trời và đất đang tìmkiếm một linh hồn kết bằng ánh sáng để làm nơi trú ẩn. Giờ đây hạnh phúcđã làm cho mọi ánh sáng thành lặng lẽ u tịch hơn. Hỡi buổi xế trưa của đời ta! Một ngày nọ, cả hạnh phúc của ta nữacũng lăn xuống thung lũng để tìm một nơi trú ẩn: lúc bấy giờ, nó đã tìm thấynhững tâm hồn cởi mở, hiếu khách ấy! Hỡi buổi xế trưa của đời ta! Ước gì ta bị bỏ rơi hắt hủi để có được mộtđiều duy nhất: sự vun trồng sống động những ý tưởng của ta và buổi bìnhminh của những hy vọng cao vời nhất! Một ngày kia kẻ sáng tạo tìm kiếm những bạn đồng hành và nhữngđứa con phôi dựng từ niềm hy vọng của hắn. Và kìa, hắn không thể tìm thấyđược, nếu hắn không khởi đầu bằng cách tự mình sáng tạo ra chúng. Cũng thế, ta đang ở giữa công trình của ta, ta đang đi đến với nhữngđứa con ta và trở về bên cạnh chúng: chính vì những đứa con của hắn màZarathustra phải tự làm cho mình hoàn hảo. Bởi vì tận đáy lòng sâu kín, người ta chỉ yêu mến con cái cùng côngtrình tác phẩm của mình, và một tình yêu vĩ đại đối với chính mình là dấuhiệu của sự phong phú: đấy là điều ta đã quan sát thấy được. Các con của ta hãy còn xanh mướt trong mùa Xuân đầu đời. Chúngđứng cạnh nhau và cùng bị lay động theo ngọn gió, những cái cây của khuvườn và của mảnh đất tốt đẹp nhất đời ta. Và thực vậy! Nơi nào quần tụ những cái cây như thế, nơi đó chính làquần đảo Vĩnh Phúc! Nhưng một ngày kia ta sẽ bứng chúng lên để đặt chúng tự mình đứngriêng rẽ một mình: cốt cho mỗi đứa học được sự cô đơn, lòng dũng cảm vàđức cẩn trọng. Với bộ dạng sần s ùi, cong queo vặn vẹo, với sự cứng rắn uyểnchuyển, mỗi đứa trong bọn chúng sẽ phải đứng cạnh biển cả, làm ngọn hảiđăng sống động của đời sống bất khả thắng đoạt. Bên dưới kia, nơi những cơn bão tố lao mình vào biển lớn, nơi chiếcvòi của núi biếc hút nước ngày đêm, mỗi đứa đều phải trông giắng ngàyđêm, ngõ hầu thỏa mãn sự thử thách và nhìn nhận nó. Hắn phải được nhìn nhận và chấp thuận, để cho người ta biết rằng hắncó phải là kẻ mang dòng máu và nguồn gốc của ta hay chăng, hắn có phải làchủ nhân của một ý chí kiên trì, câm lặng ngay cả khi thốt lên tiếng nói, vànhượng bộ theo lối mỗi khi ban phát là một lần lấy đi: - Để cho một ngày kia hắn trở thành bạn đồng hành của ta, sáng tạo vànghỉ ngơi cùng với Zarathustra: - một kẻ ghi ý chí của ta trên những bảnggiá trị của ta, cho sự thành tựu tuyệt vời hơn của vạn vật. Và, vì hắn cùng những đồng loại của hắn, ta phải tự thành tựu chínhmình: chính vì thế, giờ đây ta trốn chạy hạnh phúc của ta và hiến mình chotất cả những khổ nạn, bất hạnh, điêu linh - hiến mình cho sự thử thách cùngsự tự vấn lương tâm cuối cùng của ta. Thực vậy, đã đến lúc ta ra đi, và cái bóng của kẻ lữ hành và thời giandài dặc nhất và giờ phút im lặng nhất, tất cả đều bảo cùng ta: “Đã đến lúcrồi!” Gió đã thổi qua chiếc lỗ khóa và bảo ta: “Đến đây!” Cánh cửa tự mởra một cách âm hiểm và bảo ta: “Đi đi!” Nhưng ta bị xiềng chặt vào tấc lòng yêu dấu dành cho những đứa conta: chính khát vọng, khát vọng tình yêu, đã làm ta bị chiếc còng này lưu giữđể trở thành con mồi cho những đứa con ta và ta trầm một diệt vong vìchúng. Khát vọng - đối với ta, là đã tự đánh mất mình. Ta có các ngươi, hỡinhững đứa con ta! Trong sự sở hữu này, mọi sự đều phải chắc chắn vàkhông có gì được là ước vọng cả. Nhưng mặt trời của tình yêu ta đang che phủ đỉnh đầu, Zarathustra bịnung nấu chín mùi trong tinh chất của mình, lúc những bóng đen cùngnhững mối nghi ngờ đã bay bổng lên cao. Ta đã thèm khát hơi lạnh và mùa Đông: “Ồ, ước sao hơi lạnh và mùaĐông làm ta lại lạnh run, răng đánh bò cạp!” Ta thì thầm như thế khi mànhững lớp sương mù giá lạnh dâng lên từ ta. Dĩ vãng của ta đập vỡ các ngôi mộ vùi chôn, nhiều nỗi đau đớn bịchôn sống nay choàng tỉnh dậy: dĩ vãng chỉ ngủ yên ẩn kín dưới những cỗquan tài. Như ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VỀ NIỀM LẠC PHÚC BẤT ĐẮC DĨ - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế VỀ NIỀM LẠC PHÚC BẤT ĐẮC DĨ Mang nặng những ẩn ngữ và những cay đắng triền miên như thế trongtâm hồn, Zarathustra vượt biển. Nhưng khi đã cách xa quần đảo Vĩnh Phúcvà các bạn bè bốn ngày đường, hắn hoàn toàn thắng vượt được mọi đau khổ:- chiến thắng, bước chân kiên định, hắn lại ngạo nghễ đứng thẳng trên vậnmệnh mình.[1] Chính lúc đó, Zarathustra mới nói như thế này với ý thức đầynỗi khoái hoạt nhẹ nhàng của hắn: “Một lần nữa ta lại tĩnh lặng cô đơn và ta muốn thế, cô đơn với bầutrời thuần khiết cùng biển cả phóng dật tự do. Và một lần nữa, buổi xế trưađang vây phủ quanh ta. Lần đầu tiên, khi ta tìm thấy các bạn ta, cũng chính là buổi xế trưa;khi ta gặp họ một lần khác nữa, cũng chính là buổi xế trưa, vào giờ mà mọiánh sáng trở nên tịch mịch lặng lẽ hơn. Bởi vì những mẩu hạnh phúc đang lờ lững giữa trời và đất đang tìmkiếm một linh hồn kết bằng ánh sáng để làm nơi trú ẩn. Giờ đây hạnh phúcđã làm cho mọi ánh sáng thành lặng lẽ u tịch hơn. Hỡi buổi xế trưa của đời ta! Một ngày nọ, cả hạnh phúc của ta nữacũng lăn xuống thung lũng để tìm một nơi trú ẩn: lúc bấy giờ, nó đã tìm thấynhững tâm hồn cởi mở, hiếu khách ấy! Hỡi buổi xế trưa của đời ta! Ước gì ta bị bỏ rơi hắt hủi để có được mộtđiều duy nhất: sự vun trồng sống động những ý tưởng của ta và buổi bìnhminh của những hy vọng cao vời nhất! Một ngày kia kẻ sáng tạo tìm kiếm những bạn đồng hành và nhữngđứa con phôi dựng từ niềm hy vọng của hắn. Và kìa, hắn không thể tìm thấyđược, nếu hắn không khởi đầu bằng cách tự mình sáng tạo ra chúng. Cũng thế, ta đang ở giữa công trình của ta, ta đang đi đến với nhữngđứa con ta và trở về bên cạnh chúng: chính vì những đứa con của hắn màZarathustra phải tự làm cho mình hoàn hảo. Bởi vì tận đáy lòng sâu kín, người ta chỉ yêu mến con cái cùng côngtrình tác phẩm của mình, và một tình yêu vĩ đại đối với chính mình là dấuhiệu của sự phong phú: đấy là điều ta đã quan sát thấy được. Các con của ta hãy còn xanh mướt trong mùa Xuân đầu đời. Chúngđứng cạnh nhau và cùng bị lay động theo ngọn gió, những cái cây của khuvườn và của mảnh đất tốt đẹp nhất đời ta. Và thực vậy! Nơi nào quần tụ những cái cây như thế, nơi đó chính làquần đảo Vĩnh Phúc! Nhưng một ngày kia ta sẽ bứng chúng lên để đặt chúng tự mình đứngriêng rẽ một mình: cốt cho mỗi đứa học được sự cô đơn, lòng dũng cảm vàđức cẩn trọng. Với bộ dạng sần s ùi, cong queo vặn vẹo, với sự cứng rắn uyểnchuyển, mỗi đứa trong bọn chúng sẽ phải đứng cạnh biển cả, làm ngọn hảiđăng sống động của đời sống bất khả thắng đoạt. Bên dưới kia, nơi những cơn bão tố lao mình vào biển lớn, nơi chiếcvòi của núi biếc hút nước ngày đêm, mỗi đứa đều phải trông giắng ngàyđêm, ngõ hầu thỏa mãn sự thử thách và nhìn nhận nó. Hắn phải được nhìn nhận và chấp thuận, để cho người ta biết rằng hắncó phải là kẻ mang dòng máu và nguồn gốc của ta hay chăng, hắn có phải làchủ nhân của một ý chí kiên trì, câm lặng ngay cả khi thốt lên tiếng nói, vànhượng bộ theo lối mỗi khi ban phát là một lần lấy đi: - Để cho một ngày kia hắn trở thành bạn đồng hành của ta, sáng tạo vànghỉ ngơi cùng với Zarathustra: - một kẻ ghi ý chí của ta trên những bảnggiá trị của ta, cho sự thành tựu tuyệt vời hơn của vạn vật. Và, vì hắn cùng những đồng loại của hắn, ta phải tự thành tựu chínhmình: chính vì thế, giờ đây ta trốn chạy hạnh phúc của ta và hiến mình chotất cả những khổ nạn, bất hạnh, điêu linh - hiến mình cho sự thử thách cùngsự tự vấn lương tâm cuối cùng của ta. Thực vậy, đã đến lúc ta ra đi, và cái bóng của kẻ lữ hành và thời giandài dặc nhất và giờ phút im lặng nhất, tất cả đều bảo cùng ta: “Đã đến lúcrồi!” Gió đã thổi qua chiếc lỗ khóa và bảo ta: “Đến đây!” Cánh cửa tự mởra một cách âm hiểm và bảo ta: “Đi đi!” Nhưng ta bị xiềng chặt vào tấc lòng yêu dấu dành cho những đứa conta: chính khát vọng, khát vọng tình yêu, đã làm ta bị chiếc còng này lưu giữđể trở thành con mồi cho những đứa con ta và ta trầm một diệt vong vìchúng. Khát vọng - đối với ta, là đã tự đánh mất mình. Ta có các ngươi, hỡinhững đứa con ta! Trong sự sở hữu này, mọi sự đều phải chắc chắn vàkhông có gì được là ước vọng cả. Nhưng mặt trời của tình yêu ta đang che phủ đỉnh đầu, Zarathustra bịnung nấu chín mùi trong tinh chất của mình, lúc những bóng đen cùngnhững mối nghi ngờ đã bay bổng lên cao. Ta đã thèm khát hơi lạnh và mùa Đông: “Ồ, ước sao hơi lạnh và mùaĐông làm ta lại lạnh run, răng đánh bò cạp!” Ta thì thầm như thế khi mànhững lớp sương mù giá lạnh dâng lên từ ta. Dĩ vãng của ta đập vỡ các ngôi mộ vùi chôn, nhiều nỗi đau đớn bịchôn sống nay choàng tỉnh dậy: dĩ vãng chỉ ngủ yên ẩn kín dưới những cỗquan tài. Như ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Zarathustra triết học theo Zarathustra triết học tài liệu triết học sách triết học triết học thế giới các tư tưởng của triết họcTài liệu liên quan:
-
27 trang 350 2 0
-
Tiểu luận triết học - Ý thức và vai trò của ý thức trong đời sống xã hội
13 trang 292 0 0 -
Tìm hiểu về khoa học nghịch lý: Phần 2
92 trang 274 0 0 -
Tiểu luận triết học - Vận dụng quan điểm cơ sở lý luận về chuyển đổi nền kinh tế thị trường
17 trang 256 0 0 -
Tìm hiểu về khoa học nghịch lý: Phần 1
93 trang 166 0 0 -
Tiểu luận đề tài : Triết học phật giáo
25 trang 134 0 0 -
12 trang 130 0 0
-
18 trang 129 0 0
-
13 trang 123 0 0
-
24 trang 121 0 0