Vết sẹo cánh thiên thần Chương 7Tối thứ bảy, Dorothea và tôi đang ở trong bếp. Bà vừa mới nhét một cái khay vào lò nướng và đang xem xét tờ danh sách các công việc mà mẹ tôi đính trên cánh tủ lạnh bằng nam châm. “Mẹ cháu vừa gọi điện bảo rằng đến tối thứ hai bà ấy mới về,” Dorothea vừa nói vừa cọ bàn chải vào bồn rửa mạnh đến mức khiến khuỷu tay tôi cũng thấy đau. “Mẹ cháu để lại tin nhắn đấy. Mẹ cháu muốn cháu gọi điện cho bà. Tối nào cháu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 7 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 7Tối thứ bảy, Dorothea và tôi đang ở trong bếp. Bà vừa mới nhét một cái khay vàolò nướng và đang xem xét tờ danh sách các công việc mà mẹ tôi đính trên cánh tủlạnh bằng nam châm.“Mẹ cháu vừa gọi điện bảo rằng đến tối thứ hai bà ấy mới về,” Dorothea vừa nóivừa cọ bàn chải vào bồn rửa mạnh đến mức khiến khuỷu tay tôi cũng thấy đau.“Mẹ cháu để lại tin nhắn đấy. Mẹ cháu muốn cháu gọi điện cho b à. Tối nào cháucũng gọi điện cho mẹ trước khi đi ngủ đúng không?”Tôi ngồi trên ghế ăn một cái bánh vòng phết bơ. Tôi vừa ngoạm một miếng to, vàlúc này Dorothea đang nhìn tôi như thể bà muốn nghe một câu trả lời.“Vâ…âng,” tôi nói và gật đầu.“Hôm nay nhà trường có gửi thư về.” Bà hất cằm về phía đống thư trên kệ bếp.“Có lẽ cháu biết tại sao?”Tôi nhún vai ngây thơ: “Cháu chịu.”Nhưng trong óc, tôi đã đoán được đó là chuyện gì. Mười hai tháng trước, khi mởcửa tôi đã thấy cảnh sát trên bậc thềm. Chúng tôi có tin xấu, họ nói. Một tuần saulà đám tang của cha tôi. Từ đó cứ chiều thứ hai tôi lại đến chỗ tiến sĩ Handrickson,bác sỹ tâm lý của trường. Tôi đã bỏ hai buổi vừa rồi, và nếu tuần này tôi khôngđến, tôi sẽ gặp rắc rối. Có thể bức thư là một lời cảnh cáo.“Tối nay cháu có kế hoạch gì không? Cháu và Vee đang ấp ủ ý định gì vậy? Xemphim ở đây à?”“Có lẽ. Hay bà ơi, cháu lau bồn sau nhé. Bà hãy đến đây ngồi và…ăn hộ cháu nửacái bánh nhé.”Búi tóc hoa râm của Dorothea chực tuột ra khi bà cọ rửa. “Mai ta sẽ đến dự mộtcuộc hội thảo,” bà nói. “Ở Postland. Tiến sĩ Melissa Sanchez sẽ diễn thuyết. Cô ấynói ta phải tự coi mình là một người quyến rũ. Hoóc môn là thứ thuốc mạnh. Trừphi ta bảo cho chúng biết ta muốn gì, nếu không chúng sẽ phản tác dụng. Chúng sẽphản lại chúng ta.”Dorothea ngoảnh lại, giơ lọ nước rửa Ajax về phía tôi để nhấn mạnh: “Giờ đây,mỗi sáng thức dậy bà đều mang thỏi son đỏ đến trước gương. Sáu mươi lăm cũngchỉ là một tuổi hai mươi lăm mới mà thôi.”“Bà nghĩ nó có hiệu quả không? Tôi hỏi, cố nhịn cười.“Nó đang có hiệu quả,” Dorothea nghiêm túc nói.Tôi liếm bơ dính trên ngón tay, tìm một câu đáp thích hợp: “Thế là bà định dànhnhững ngày cuối tuần để tái tạo phần quyến rũ của bản thân?”“Mọi phụ nữ đều cần tái tạo khía cạnh quyến rũ của mình. Con gái bà đã đi cấyngực. Nó nói nó làm thế vì bản thân nó, nhưng có phụ nữ nào cần ngực cho bảnthân? Chúng ta để dành cho đàn ông! Bà hy vọng cháu không làm những điều ngungốc vì một anh chàng nào, Nora ạ.” Bà huơ huơ ngón tay về phía tôi.“Tin cháu đi, Dorth, chẳng có chàng trai nào trong đời cháu đâu.” Okay, có lẻ cóhai kẻ đang mon men lẩn quẩn đằng xa nhưng vì tôi chẳng biết về họ mấy, và mộtkẻ còn làm tôi phát sợ nữa, nên tốt nhất là nhắm mắt lại và vờ như là họ không cóở đó.“Như thế là tốt, nhưng cũng không tốt.” Dorothea khẽ trách. “Cháu chọn lầ mngười, cháu chuốc lấy rắc rối. Cháu tìm được đúng người, cháu sẽ tìm thấy tìnhyêu.” Giọng bà dịu đi một cách bồi hồi: “Hồi còn nhỏ ở Đức, bà phải lựa chọngiữa hai anh chàng. Một người rất tinh quái. Người kia là Henry của bà. Ông bà đãchung sống hạnh phúc được bốn mươi mốt năm.”Đã đến lúc thay đổi chủ đề.“Lionel, ừm, con trai đỡ đầu của bà…dạo này sao rồi?”Mắt bà trợn tròn. “Cháu quan tâm đến Lionel bé bỏng à?”“Khôôông.”“Bà có thể làm điều gì đó…”“Không, Dorothea, thực sự đấy. Cảm ơn bà, nhưng…giờ đây cháu thực sự muốntập trung vào việc học. Cháu muốn vào được một trường đại học thuộc top trên.”“Nếu trong tương lai…”“Cháu sẽ cho bà biết.”Tôi ăn nốt cái bánh bơ trong tiếng nói chuyện đều đều của Dorothea, chêm vào vàicái gật đầu hay “à há” mỗi khi bà dừng lại để chờ câu trả lời của tôi. Tôi đang mảicân nhắc liệu có nên gặp Elliot tối nay không. Ban đầu, cuộc hẹn này có vẻ là mộtý kiến hay. Nhưng càng nghĩ tôi càng thấy băn khoăn. Thứ nhất, tôi mới quenElliot có vài ngày. Và thứ hai, tôi không chắc mẹ tôi sẽ cảm thấy thế nào về cuộchẹn này. Trời đang muộn dần, muốn đến được Delphic phải lái xe ít nhất nửatiếng. Thêm nữa, vào các ngày cuối tuần Delphic có tiếng là rất vắng người.Điện thoại tôi đổ chuông, và số của Vee hiện lên trên màn hình.“Tối nay bọn mình có vụ gì không Nora?”Tôi mở miệng, cân nhắc câu trả lời thật cẩn thận. Một khi tôi nói cho Vee biết vềlời mời của Elliot, tôi sẽ không còn đường quay lại.Vee rú lên: “Ôi, trời! Ôi-trời-ôi-trời-ôi-trời! Mình vừa làm đổ sơn móng tay lênghế sofa. Chờ chút, mình đi lấy khăn giấy đã. Nước sơn móng tay có hòa tankhông nhỉ?”Một lát sau nó quay lại. “Mình nghĩ mình đã làm hỏng ghế sofa rồi. Tối nay bọnmình phải đi chơi. Mình không muốn ở đây khi cái tác phẩm hội họa ngẫu hứngmới nhất này bị phát hiện đâu!”Dorothea đã ra hành lang để vào phòng vệ sinh. Tôi không muốn dành cả đêm đểnghe bà cằn nhằn về những đồ vật trong phòng tắm khi bà lau chùi, vì thế tôi đãquyết định: “Đến hải cảng Delphic không? Elliot và Jules đang đến đó. Họ muốnchúng mình cùng đến.”“Ôi, thế mà cứ lòng vòng mãi! Thông tin sống còn đấy, Nora! Mình sẽ đón cậutrong vòng mười lăm phút nữa nhé!” Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút.Tôi lên gác và mặc một chiếc áo len cashmere dài tay màu trắng bó sát, quần jeansẫm màu cùng đôi giày lười bằng da đanh màu xanh nước biển. Tôi quấn nhữnglọn tóc đang ôm lấy khuôn mặt quanh ngón tay, cái cách tôi đ ã học được để giảiquyết mái tóc xoăn tự nhiên của mình, và… đây rồi - một mái tóc quăn khá duyêndáng. Tôi lùi lại trước gương để ngắm lại tổng thể một lần nữa rồi tự thấy mình đãđạt đến độ giao hòa giữa vẻ vô tư và khá quyến rũ.Đúng mười lăm phút sau, Vee lái chiếc Neon vào lối xe chạy và bấm còi inh ỏi.Nhà chúng tôi cách nhau mười lăm phút lái xe, nhưng tôi thường chú ý đến giớihạn tốc độ. Vee hiểu từ “tốc độ”, nhưng từ “giới hạn” không nằm trong đống từvựng của nó.“Cháu sẽ đến hải cảng Deelphic với Vee,” tôi gọi Dorothea. “Nếu mẹ cháu gọiđi ...