Danh mục

Vì em ko phải là thiên thần

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 107.92 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Dưới bóng hoàng hôn ,một chàng trai đứng trước sự linh thiêng của chúa cầu nguyện.Gương mặt anh như cẩm thạch trang nghiêm như thánh đường.Anh nói gì đó thật nhẹ và êm .Dường như anh đứng đó rất lâu và cứ lặng yên mãi trước mặt Chúa và Đức mẹ dịu hiền.Nắng nhạt khẽ phủ lên cái dáng người cao lớn ấy một sự cô độc và quyến rũ đến lạ kỳ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vì em ko phải là thiên thầnVì em ko phải là thiên thầnDưới bóng hoàng hôn ,một chàng trai đứng trước sự linh thiêng của chúa cầunguyện.Gương mặt anh như cẩm thạch trang nghiêm như thánh đường.Anh nói gìđó thật nhẹ và êm .Dường như anh đứng đó rất lâu và cứ lặng yên mãi trước mặtChúa và Đức mẹ dịu hiền.Nắng nhạt khẽ phủ lên cái dáng người cao lớn ấy một sựcô độc và quyến rũ đến lạ kỳ.Một cô gái ,tuổi trăng tròn chạy ùa theo lũ trẻ vào nhà thờ nghịch ngợm.Cô đã vàovà nhìn ngắm Chúa Jesu nhiều lần nhưng ko bao h cô cầu nguyện cả.Vì sao ư? Côtheo đạo Phật với cô Phật Tổ mới là ánh sáng.Với cô làm điều ác thì ko bao h cóthể chỉ nói vài lời mà lên thiên đàng.Với cô ,Chúa và Đức Mẹ hay các vị giáo đồ gìđó phải chăng chỉ là những bức tượng vô hồn.Và hôm nay dưới bòng hoàng hônnày cô lại tới.Tới để ngắm những bức tượng ko có giá trị gì ngoài vẻ đẹp ,đơn giảnchỉ thế thôi.Anh con nhà gia giáo thư sinh ,học thức.Cô nghịch ngợm ,chuyên buôn thúng bánmê ngoài chợ ,tham tiền và thô kệch.Nhưng hai người hôm nay đã gặp nhau ở đâyvào cái buổi chiều hay dễ làm người ta chạnh lòng này ,họ đã nói gì với nhau?-Tới đây cầu nguyện hả?_Cô vừa nói vừa lấy cái bánh trong túi ra ăn ngồm ngoàmmột cách……ko thể tả được.-uhm.Thế còn em ? Sao lại vào nhà thờ ăn bánh thế này?_anh đẩy gọng kính lêntrước nói với vẻ của một ********* ngoan đạo đầy học thức.-Thế thì sao anh hai? _Cô cười nhăn nhở như trêu tức anh.-Uhm…Ko sao cả…Nhưng em hãy tỏ ra là con người cư xử văn minh một chút.Dùđứng trước chúa hay trước người lớn như anh thì …Dường như anh đang kìm chế bản thân lắm để ko nói ra câu Em thật mất lịchsự.Anh chưa bao h tiếp xúc với một cô gái vừa ăn vừa nói cười mà nói một cáchthiếu văn hoá như vậy.Vâng máu trí thức của anh lại bùng lên như bọn trẻ con đãthuộc lòng bảng cửu chương thường hay đem khoe bố mẹ.-Ực…Nghẹn quá…À trôi rồi _ Cô nuốt ực mẩu bánh vào cổ một cách đáng kinhngạc.Cong môi lên .Cô nàng bắt đầu cười mủm mỉm.Cái cười có cái gì đó hơi ngạonghễ để chế giễu anh nhưng cũng thật dễ thương với nét nhìn trong veo của một côbé.-********* hả? _Cô nói trống ko ,thật ra cô còn ngồi ghê nhà trường nên vẫn biếtthế nào là lịch sự.Có điều ko hiểu sao khi nhìn cái anh chàng nghiêm trang tới mựcthước này cô cứ muốn trêu.-Này em ,còn nhỏ ko được nói chuyện như thế_Anh nhíu mày,gương mặt đẹp nhưbức tượng bỗng nhăn lại _ Mà thôi anh ko nói chuyện với em nữa.Thật thô lỗ.Chàoem .Anh bước ra thánh đường .Người anh cao ,gầy.Từng bước chân,nhẹ và cứngcáp.Cái dáng đó đang xa dần cô.Cô cười .Nụ cười tinh nghịch đến lạ.Bỗng có cái suy nghĩ gì đó lấp ló trong cái đầutính tiền thì nhanh hơn làm toán của cô.Nó bùng lên như bị kích thích bởi một thứđộc dược ma mị nào đó.Cô nhảy cẫng lên.Vạt áo sơ mi bay nhẹ.Cô chạy thậtnhanh.Nhanh như ko kịp thở .Mồ hôi vã ra,lấm tấm trên gương mặt bánh mật ngàynửa buổi học nửa buổi làm.Cô chạy tới cổng.Tiếng xe Dream cọc cạch từ đời thủanào đang …Brưm…Brưm.Chủ chiếc xe quay lại,anh nhìn cô.Con mắt ko hề thiện cảm cứ xoáy vào cô mộthồi.Trong cái không gian của một buổi chiều hoàng hôn nóng nực ấy.Một giọngnói lanh lảnh vang lên giữa ko ********* nhà thờ.-Ta quen nhau anh nhé.Làm bạn trai em được ko anh?Tiếng cô như một chú chim non cất vang lên trong ko gian yên ả.Và kèm theo đólà ánh mắt sững sờ của con người học thức,lịch sự và có vẻ hiểu đời kia.Anhdường như ko hiểu gì và cũng ko cắt nghĩa nổi câu nói đó của cô bé.-Em nói gì cơ? _ anh hỏi lại.-Ta quen nhau nhé.Em sẽ là người yêu của anh.Nghe tới đây chắc có nhiều người cho rằng cô bé đó đang cười hóm hỉnh và trêuchọc anh chàng mọt sách đó.Nhưng ko,đôi mắt cô mở sáng to tròn.Gương mặtbánh mật phớt hồng một cách tự nhiên.Môi đang khẽ run .Và trong phút chốc côđẹp như một thiên thần.Thời gian ngừng trôi,tích tắc….tích tắc.Tất cả dường như rất chậm ko như nhữnggì anh đã học ,ko như cụ Nguyễn Du bảo Sen tàn cúc lại nở hoa_Sầu dài ngàyngắn đông đà sang xuân.Trong giây phút này tất cả như đông đặc.Và câu trả lờicủa chàng trai cực kỳ nghiêm túc và cô bé thô lỗ nghịch ngợm sẽ là:-ANH ĐỒNG Ý.Năm năm sau họ kết hôn.Hai năm sau nữa họ có đứa con đầu lòng.Rồi con thứ hai,thứ ba.Những đứa con học tiểu học rồi trung học rồi đại học.Lấy vợ,lấy chồng,cócon .Đời người 40 năm như giấc mộng.Từ một chàng trai cao lớn ,từ một cô gái mábánh mật mũm mĩm họ đã già.Lưng đã còng,mắt đã mờ.Ông ko còn hơi sức màthuyết giáo nhiều về chuyện đời.Bà chẳng còn mặc quần ngố nhảy cẫng lên đượcnữa.Bây h ,họ ngồi cạnh nhau,trầm lặng lau từng giọt mồ hôi trên má.-Sao ngày ấy ông lại đồng ý yêu tôi.Trong mơ tôi cũng ko tưởng nổi…ha ha_ Bàvừa cười vừa hỏi-À….Ông trầm ngâm một hồi…Tại sao ấy nhỉ? Lúc ấy tôi thấy bà như một conranh ấy ,tôi chỉ muốn vả một cái vào miệng bà thôi….ha ha…Thật ra lúc ấy….bamẹ tôi đang ép lấy vợ nhanh mà tôi chẳng có cô nào.-À thế là ông chọn bừa tôi chứ gì? Bà vẫn còn giữ được cái nét ng ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: