Danh mục

VIÊN BỐC SƯ TIÊN TRI - Zarathustra đã nói như thế

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 106.67 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“...Ta nhìn thấy một nỗi sầu muộn mênh mông lan phủ khắp loài người. Những người thiện hảo nhất cũng chán ngán công việc mình. Một học thuyết được truyền bá, lôi kéo theo một niềm tin: “Mọi sự đều trống rỗng, mọi sự đều bình đẳng như nhau, mọi sự đều đã hoàn tất cả rồi!” Và từ mọi ngọn đồi âm vọng lại hồi thanh: “Mọi sự đều trống rỗng, mọi sự đều bình đẳng như nhau, mọi sự đều đã hoàn tất cả rồi!” Chúng ta quả đã có gặt hái: nhưng tại sao những hoa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VIÊN BỐC SƯ TIÊN TRI - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế VIÊN BỐC SƯ TIÊN TRI “...Ta nhìn thấy một nỗi sầu muộn mênh mông lan phủ khắp loàingười. Những người thiện hảo nhất cũng chán ngán công việc mình. Một học thuyết được truyền bá, lôi kéo theo một niềm tin: “Mọi sựđều trống rỗng, mọi sự đều bình đẳng như nhau, mọi sự đều đã hoàn tất cảrồi!” Và từ mọi ngọn đồi âm vọng lại hồi thanh: “Mọi sự đều trống rỗng,mọi sự đều bình đẳng như nhau, mọi sự đều đã hoàn tất cả rồi!” Chúng ta quả đã có gặt hái: nhưng tại sao những hoa trái của chúng tađều bị thối nhũn và hóa nâu? Đêm vừa qua, cái gì đã rơi từ mặt trăng xấu xakia xuống? Mọi công việc đều là vô bổ, rượu chúng ta trở thành thuốc độc, conmắt hung ác đã làm khô cháy những cánh đồng cùng trái tim chúng ta. Tất cả chúng ta đều bị khô cháy; và nếu lửa đỏ rơi xuống, chúng ta sẽbiến thành tro than, chúng ta đã chán ngán cả lửa đỏ nữa. Tất cả mọi suối nguồn đều khô cạn đối với chúng ta và biển khơi đãrút xuống. Toàn thể mặt đất đều lùi trượt dưới chân nhưng hố thẳm khôngchịu nuốt chửng chúng ta vào. “Hỡi ôi! Còn tìm đâu ra một đại dương nơi ta có thể trầm mình?” Lờithan vãn của chúng ta vang dội như thế, bên trên những đầm lầy cạn cợt. Thực ra, chúng ta đã quá chán ngán mỏi mệt ngay cả đối với cái chết.Giờ đây chúng ta tiếp tục tỉnh thức và sống sót - trong những ngôi nhà mồ!” Một lần nọ, Zarathustra đã nghe một viên bốc sư nói thế;[1] lời tiên tricủa ông ta đi thẳng vào tim và chuyển hóa tim hắn. Hắn bước đi lang thangbuồn bã, chán ngán; và hắn trở nên giống hệt như những kẻ mà viên bốc sưtiên tri đã nói đến. Hắn bảo với các môn đệ: “Thật vậy, chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽbước vào một buổi hoàng hôn dằng dặc. Hỡi ôi! Làm thế nào cứu vớt ánhsáng của ta? Làm thế nào để ánh sáng ta đừng bị ngạt thở trong nỗi buồn sầu rộnglớn đó? Ánh sáng ấy phải là ánh sáng soi chiếu những thế giới diệu vợi,những đêm tối xa vời nhất trong tương lai!” Với lòng phiền não âu sầu như thế, Zarathustra cứ lang thang đây đó;suốt ba ngày, hắn chẳng ăn uống cũng chẳng ngủ nghỉ và mất hẳn tiếng nói.Sau cùng, Zarathustra rơi vào một giấc ngủ miệt mài. Các môn đệ ngồi vâyquanh để canh giấc thật lâu; họ lo lắng chờ đợi Zarathustra tỉnh giấc, bắt đầumở miệng nói lại và được chữa khỏi nỗi buồn. Và đây là bài thuyết pháp của Zarathustra khi hắn thức tỉnh; tuy nhiên,giọng nói của hắn đến với đám môn đệ như đến từ một nơi xa xôi vời vợi: “Hỡi các bạn, hãy lắng nghe giấc mộng mà ta đã thấy và giúp ta đoánra ý nghĩa. Giấc mộng vẫn còn là một ẩn ngữ đối với ta; ý nghĩa nó được giấu kíntrong bản thân; bị giam cầm như thế, ý nghĩa ấy hãy còn chưa tung cánh baylượn thỏa thuê bên trên giấc mộng. Ta đã khước từ toàn thể sự sống, đó là điều ta đã mộng thấy. Ta đã trởthành một kẻ canh thức và gác dan cho các ngôi mộ, ở trên ngọn núi cô liêucủa lâu đài Tử diệt. Trên núi ấy chính là nơi ta canh giữ những quan tài của Tử diệt:những khung vòm ẩm mốc ngột ngạt đầy rẫy những của chiến thắng như thế.Xuyên qua những quan tài bằng thủy tinh, đời sống chiến bại đưa mắt ngắmnhìn ta. Ta hít thở mùi vị những vĩnh cửu bụi bặm, linh hồn ta nằm đó, ngộpthở, phủ đầy bụi. Nơi đấy, ai là kẻ có thể thông hơi thoáng khí cho tâm hồnmình? Đêm tối luôn luôn trong sáng chung quanh ta, nỗi cô đơn ngồi co rúmthu hình cạnh đêm tối; và một người bạn đồng hành thứ ba là sự im lặng chếtchóc, ngắt quãng bởi những tiếng khò khè, người bạn tệ mạt nhất trong sốcác bạn của ta. Ta có mang theo những chiếc chìa khóa, những chiếc chìa khóa hoenrỉ nhất; và ta biết dùng chúng để mở những cánh cửa cọt kẹt ồn ào nhất. Giống tiếng kêu khàn khàn và hung dữ của một con quạ, những âmthanh lùa chạy khắp hành lang, khi những cánh cửa được mở ra: con chim ấybuông ra những tiếng kêu kinh tởm, nó không muốn bị đánh thức dậy. Nhưng điều còn kinh hoàng hơn nữa, làm tim ta co thắt lại nhiều hơn,là khi mọi sự im tiếng, sự im lặng trở về ngự trị và ta ngồi một mình trongsự im lặng hung hiểm xảo quyệt đó. Thời gian cứ trôi qua, cứ bò lướt qua như thế, nếu còn có thể nói đếnthời gian - làm sao ta biết được! Nhưng rồi sau cùng xảy ra điều làm ta giậtmình tỉnh dậy. Ba lần, có những tiếng đập cửa như tiếng sấm sét, những khung vòmvang dội la rống lên ba lần liên tiếp: lúc bấy giờ ta tiến về phía cửa. Ta kêu lên: “Alpa![2] Ai mang tro tàn hắn về núi cao? Alpa! Alpa! Aimang tro tàn của hắn về núi cao?” Ta tỳ cả người ấn trên chìa khóa, ta cố gắng nhấc cánh cửa lên, thânxác ta bị kiệt lực. Nhưng cánh cửa chẳng xê xích được lấy một phân. Rồi một trận cuồng phong gầm thét bật tung hai cánh cửa ra: trậncuồng phong rít lên lồng lộn, kêu la, xuyên thấu ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: