Danh mục

Vợ ơi là vợ

Số trang: 23      Loại file: pdf      Dung lượng: 211.26 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 6,000 VND Tải xuống file đầy đủ (23 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tham khảo tài liệu vợ ơi là vợ, giải trí - thư giãn, truyện ngắn phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vợ ơi là vợVợ ơi là vợ“ Hôm nay nàng đẹp lắm.Mái tóc nàng buông dài ngang lưng, đen nhánh. Đôi mắt to với hàng lông mi caovút nhìn tôi lấp lánh. Chiếc áo dài trắng tinh khôi ôm sát eo tôn lên đường congquyến rũ. Nàng ôm bóhoa hồng trước ngực và đang tiến gần về phía tôi.Tiếng chuông nhà thờ leng keng, đôi má nàng ửng hồng, nàng bước những bướcchân chậm rãi e lệ. Mọi người chăm chú nhìn nàng. Tôi thì gần như hoá đá khinàng mới bước chân qua ngưỡng cửa nhà thờ rồì.Hôm nay là ngày đính hôn của tôi với nàng.Một ngày nắng trong. Một sáng mùa thu hương sữa. Một buổi lễ đính hôn có giađình và bạn bè. Một ngày có tình yêu. Tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất vàohôm nay.Tôi nắm nhẹ tay nàng khẽ lồng vào đó chiếc nhẫn đính ước. Nàng nở nụ cười thiênthần nhìn tôi trìu mến. Nàng nhẹ nhàng đeo lại nhẫn cho tôi. Cả căn phòng ngậptiếng vỗ tay, tiếngsâmpanh bật liên tiếp , bất ngờ nàng choàng cổ tôi, nàng hôn tôi ngấu nghiến…”Á á…- Anh có thôi tưởng tượng đi không thì bảo.Em véo tay tôi đau điếng khiến tôi hét toáng lên giữa chốn công viên đông người.Một vài người đi bộ quay sang nhìn chúng tôi tủm tỉm. Em vội che mặt vào lưngtôi ngượng ngùng.Tôi nhìn em, lườm lườm:- Thế nãy giờ ai rủ anh chơi trò chơi tưởng tượng?- Ai bảo anh nhập tâm quá. Mà cái gì mà “nàng ôm cổ tôi hôn ngấu nghiến”?- Emchun mũi.- Thì anh nghĩ em sẽ hôn anh như thế. Haha.- Anh này…- Á…Em lại véo tôi lần nữa, đôi má em ửng hồng nhưng vẫn làm mặt lạnh quay đi. Tôiphì cười. Cái nét mặt giận dỗi của em trông đáng yêu vô cùng. Tôi kéo tay em. Emđẩy tôi ra xa. Tôi hét toáng lên:- Ối. Mọi người ơi. Vợ tôi cô ấy giận tôi mọi…Em vội vàng quay sang bịt chặt mồm tôi, đôi mắt mở to xem chừng xung quanh,hấp tấp:- Anh này, anh có nói bé được không thế.Tôi nheo mắt cười đắc thắng. Chỉ có cách này em mới hết cái trò giận trẻ con ấy.Tô gỡ nhẹ tay em khỏi mồm tôi, kéo nhẹ em vào lòng.- Sao nào vợ. Anh muốn hét lên em là vợ của anh ngay lúc này nhá.- Ai là vợ anh. Xí- Thế sáng nay ai nói đồng ý là vợ anh thế nhỉ?- Nhưng mà là cuối tuần này cơ nhé.- Với anh. Sáng nay là em đã là vợ của anh rồi.- Ai làm chứng???- Anh tự nguyện làm nhân chứng.- Ai tin anh?- Anh.… +++Chúng tôi cãi lí nhau như vậy cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Ngay cả khiđã tiễn em về nhà qua con đường hoa sữa quen thuộc, giọng nói leng keng trongvắt của em vẫn trong tâm trí tôi. Dắt nhẹ chiếc xe đạp, tôi mỉm cười hạnh phúc khinghĩ lại giây phút ngày hôm nay.Hôm nay là ngày tôi cầu hôn em. Một ngày y như trong tưởng tượng của tôi. Mộtsáng mùa thu nắng trong vắt. Tôi quỳ xuống chân em, nâng nhẹ chiếc nhẫn và bóhoa hồng. Nét mặt ngạc nhiên của em vẫn sáng rõ trong tâm trí tôi. Má em ửnghồng, cái miệng nhỏ không líu lo nhưmọi ngày, hôm nay em ấp úng. Đôi mắt em nhìn tôi lấp lánh. Em nói tiếng “Vâng” nghẹn ngào.Trái tim tôi như vỡ oà trong giây phút ấy.Tôi phì cười nhìn điệu bộ mình bây giờ. Một giám đốc sáng tạo của một công ti cótiếng trong bộ dạng : quần âu đen, áo sơ mi trắng, xe đạp đời 90. Tất cả những gìtôi đang mặc đều là vì em. Em thường nói với tôi về đám cưới trong mơ của mìnhkhi chúng tôi vẫn là những người bạn thời sinh viên. Em mơ một ngày nào đó emsẽ được cầu hôn bên bờ Hồ Gươm. Chú rể của em là một chàng trai mặc quần âuđen, áo sơ mi trắng và đi xe đạp. Trước khi cưới em chàng trai đó phải mặc ynguyên bộ trang phục này trong một tuần.Tôi nhớ hồi đó tôi đã cười như nắc nẻ khi nghe cô bạn khoá dưới kém tôi 3 tuổi thổlộ như thế. Tôi đùa em là sẽ chẳng có tên nào hâm như thế đâu.Nào ai ngờ, cái tên hâm mà tôi nói tới lại chính là tôi. Sau 5 năm kể từ khi tình bạnbắt đầu. Tôi cầu hôn em.Em trong veo như những tia nắng buổi sáng. Bên em tôi tìm thấy hạnh phúc vàbình yên. +++Hôm nay là thứ 2 và chủ nhật tuần này là lễ đính hôn của chúng tôi, rất nhiều thứđể chuẩn bị.Tôi và em tay trong tay đến từng nhà người bạn một của em để đưa thiệp cưới. Aicũng mừng nhưng chẳng người bạn nào của em thể hiện niềm vui mà tôi chấmthang điểm 10.Tôi làm bộ não nề khi cùng em nghỉ chân bên một quán cà phê đường Lê Đức Thọ.- Sao chẳng có người bạn nào của em nhảy cẫng lên khi thấy chúng ta sắp đámcưới thế?Em phì cười, tiếng cười lanh canh như chuông gió.- Anh với em đám cưới chứ họ có đám cưới đâu mà anh kêu họ phải nhảy cẫng. 23tuổi rồi có phải ít ỏi gì đâu mà anh kêu bạn cùng lớp đại học của em nhảy cẫng.- Thế cớ gì mà em nghĩ một người bảnh trai 26 tuổi như anh, dưới có cả trăm nhânviên mặc tây âu, áo trắng đi xe đạp cả tuần chờ ngày kết hôn?- Anh muốn biết lí do không?- em nháy mắt tinh nghịch.Tôi hồ hởi:- Có.- Lí do là không có lí do nào cả. Haha.- Trời.Đấy, cô ấy là cô dâu của tôi vào chủ nhật tuần này vẫn tinh nghịch và bướng bỉnhnhư thế đấy.—Tôi chở em trên chiếc xe đạp thời 90 ấy. Con đường Hà Nội như đẹp hơn mọingày. Em giản dị trong chiếc áo thun trắng, quần bò ngố và đi đôi giày búp bê xinhxắn. Em vẫn xinh đẹp và năng động như thời sinh viên vậy.Em khẽ tựa đầu vào vaitôi. Cảm giác bình yên đến lạ.Tôi đạp chầm chậm quanh bồ hồ. Những vòng quay của xe đạp kêu lạch cạch êmtai. Hai bên đường hoa sữa thơm dịu nhẹ. Có lẽ cũng đã lâu rồi tôi không thấy hoasữa. Công việc cuốntôi đi khiến tôi không có đủ thời gian say đắm với những bông hoa tuyệt đẹpnày. Hoa sữa cùng với những kỉ niệm đầu tiên của tôi và em.Em ngồi sau tôi, cười khúc khích.- Anh, có người vừa chụp trộm ảnh chúng mình đấy.Tôi giãy nảy:- Cái gì? Ai chụp cơ?- Cái bác máy ảnh đằng kia kìa. Em vừa thấy sáng chói lên một cái. Em giám chắclà bác ấy chụp chúng ta.- Chết. Ra xem mau, nhỡ mai bác ấy đưa lên mạng xã hội vợ chồng ta lại thànhngười nổi tiếng thì chết. Anh như này đã là mổi tiếng lắm rồi…á…Em véo lưng tôi. Sao mà tôi ghét những cái véo đấy thế. ...

Tài liệu được xem nhiều: