Thông tin tài liệu:
Tưng tứng tưng từng… từng tưng từng tưng… Nhạc báo thức của điện thoại reo lên inh ỏi. Tôi úp mặt vào gối nhưng vẫn không trốn được âm thanh. Tối qua tôi trằn trọc mãi mà không ngủ được, bây giờ thì con mắt rã rời không chịu mở ra. Tôi đưa tay quờ tìm cái điện thoại trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Để xem trên bàn có không nào… tập này… đồ chặn giấy này… một vài cái bao bánh ăn xong mà chưa vứt này… ối trời ơi sao lại có cái khăn tay ở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu của ngôi nhà Vũ điệu của ngôi nhà TRUYỆN NGẮN CỦA PHƯƠNG TRINHTưng tứng tưng từng… từng tưng từng tưng… Nhạc báo thức của điện thoại reo lên inhỏi. Tôi úp mặt vào gối nhưng vẫn không trốn được âm thanh. Tối qua tôi trằn trọc mãi màkhông ngủ được, bây giờ thì con mắt rã rời không chịu mở ra. Tôi đưa tay quờ tìm cáiđiện thoại trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Để xem trên bàn có không nào… tậpnày… đồ chặn giấy này… một vài cái bao bánh ăn xong mà chưa vứt này… ối trời ơi saolại có cái khăn tay ở đây… Xoảng! Lần này thì âm thanh đã xé toạc giấc ngủ của tôi nhưxé cái kén của con ngài. Tôi lừ đừ chui ra từ cơn buồn ngủ. Mắt vẫn chưa mở, tôi thảchân xuống đất… Úi da! Có cái gì đó đâm vào chân tôi. Tôi mở bừng mắt dậy. Lấy kiếngtrong túi áo đeo vào. Thì ra cái bình hoa vỡ tan tành trên mặt đất. Ui… da… pực...! Rồi,tôi đã gỡ miếng miểng ra khỏi gót chân. Tôi đưa mắt nhìn quanh. Hừ, thấy cái điện thoạirồi. Tôi tắt máy. Bây giờ thì việc kế tiếp là phải kiếm bông gòn. Chân tôi đang rịn máu.Trước đây thì bông gòn và nước sát trùng ở trong phòng này. Còn bây giờ nó ở đâu, tôikhông biết. Cũng như cái khăn tay lại ở trên bàn làm việc mà tôi cũng không biết lý do.Tôi ở đây một mình. Ngày trước, tôi ở trọ cùng các bạn. Nhưng tốt nghiệp xong, các bạntôi về quê hoặc chuyển chỗ trọ gần nơi làm việc. Tôi cũng định đi, từ đây đến cơ quan tôirất thuận lợi nhưng tôi không thích ơ ûtrong một ngôi nhà to lớn như thế này khi chỉ cómột mình. Tôi không thích và túi tiền tôi cũng không thích. Nhưng bà chủ nhà có cảmtình với tôi. Bà bảo tôi cứ ơ ûđây một mình, bà giảm tiền cho, cứ coi như tôi canh nhàcho bà, bà không thể sang đây thường xuyên được. Bà bảo rồi sẽ có người khác đến thuênhà, tôi không phải ở một mình lâu. Tôi đồng ý. Thường thì khi có ai đó tin tưởng tôi, tôisẽ cố gắng làm bất cứ điều gì người ấy muốn. Tôi đi làm và được trả lương hàng thángnhưng không phải tháng nào tôi cũng được trả những niềm tin. Hai tháng nay, bà chủ nhàđã trả tôi niềm tin đó mỗi khi vội vã đến đây và vội vã đi. Tôi rất ít bạn và hầu như khôngxem ai làbạn thân, kể cả những bạn cùng phòng trọ trước đây. Thế là tôi một mình sốngtrong căn nhà này. Ngoài bà chủ nhà ra hầu như không có ai đến viếng thăm. Ban đầu,mọi vật dụng của tôi đều ở đúng chỗ của nó. Nhưng rồi tôi phát hiện ra ngăn nắp để làmgì khi chẳng có ai nhìn thấy, chẳng có ai ở đây ngoài tôi ra. Hơn nữa, sự bừa bộn của tôikhông làm bà chủ nhàbực tức. Tôi có thể mang một tô mì lên bàn làm việc và để quên nóở đo ùsau khi ăn xong. Tôi có thể đem quyển sách xuống bếp vừa nấu nướng vừa đọc vàcẩn thận cất nó trên chiếc chạn úp chén. Có thể bạn cho rằng việc thường không tìm thấyvật mình muốn tìm là một rắc rối. Với tôi thì rắc rối đó được đền bù xứng đáng bằng sựngạc nhiên. Tôi đã cảm thấy hết sức thú vị khi phát hiện ra điện thoại của mình có lầnđược cất trong tủ quần áo và cho đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc không hiểu vì sao nó lại cóthể chui vào tủ quần áo cho được. Một lần khác tôi lại phát hiện ra bóp tiền mà tôi đinhninh là mất nằm chễm chệ trong phòng tắm. Tất cả những điều đó đem đến cho tôi mộtsự ngạc nhiên trong căn nhà không có sự ngạc nhiên. Hãy tưởng tượng tất cả đều ở đúngchỗ của mình và tôi trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Căn phòng im ắng, gọngàng, tẻ nhạt, hôm nay cũng thế và ngày mai cũng thế. Ít ra, sự bề bộn cũng tạo cho tôicảm giác rằng: hôm nay, căn nhà khác hôm qua và khác cả ngày mai.Tôi cà nhắc bước xuống lầu. Đưa tay dụi dụi mắt vì cơn buồn ngủ vẫn còn theo đuổi. Nhàdưới tối quá. Tôi với tay bật công tắc lên. Ối! Tôi không quen đứng một chân trên cầuthang và cái với tay làm tôi mất thăng bằng. Tôi thấy mình đang trượt từ trên cầu thangxuống. A… a… Mắt kiếng của tôi, nó rơi đâu mất rồi? Dừng lại… dừng…! Tôi bámđược một cái gì đó. Xoảng…xoảng… Đôi mắt lờ mờ của tôi cảm thấy có một dòng thácbướm đang tuôn chảy xuống. Những cánh bướm trắng tinh khiết, mong manh và huyềnhoặc bay đổ xuống từ chiếc kệ đựng ly. Cả gian phòng như bừng sáng. Tôi mò tìm cáikiếng của mình. Nó đây rồi. Sàn nhà ngổn ngang những chiếc ly thuỷ tinh tan nát. Ánhđèn chiếu vào thuỷ tinh. Ánh sáng lọc qua thủy tinh trở nên lấp lánh hơn, kỳ diệu hơn.Ánh sáng bồng bềnh khắp gian nhà. Tôi rón rén, cẩn trọng bước trên sàn nhà để khônggiẫm phải những mảnh thuỷ tinh. Bạn đã bao giờ nhìn thấy một người… cà nhắc bằng haichân chưa nhỉ? Hơn nữa, tôi đang bước trên một cái sàn ánh sáng run rẩy. Những bướcchân mạnh e sẽ làm ánh sáng tan đi. Tôi nhìn những bước chân mình. Quái quỷ! Máu bắtđầu nhỏ xuống! Tôi chợt nghĩ đến nàng tiên cá nhỏ trong truyện cổ Andersen và mỗibước chân tình yêu rướm máu. Bông gòn, băng keo cá nhân và nước sát trùng đây rồi.Tôi băng cái chân lại. Việc tiếp theo của tôi là dọn dẹp sàn. Vừa dọn dẹp tôi vừa nghĩ đếnviệc làm và việc học của mình, nghĩ đến những bài tiểu luận. Tôi cảm thấy rất hưng phấnmỗi khi ngồi vào b ...