Danh mục

Vụ tập kích Sơn Tây - Chương IV: Chiến dịch King-pin

Số trang: 60      Loại file: pdf      Dung lượng: 511.43 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 6 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Căn cứ không quân Hoàng gia Thái Tắc-li Các toán tập kích Sơn Tây đã đáp xuống trong bóng đêm của phi trường Takhli Thái Lan, sau khi đã vượt qua chặng đường bay dài 9500 dặm, mệt nhọc với 28 giờ bay từ căn cứ không quân Eglin qua các trạm nghỉ ở Ca-li-phóc-ni-a, Hawaii, Gu-am vàPhilippines. Manor và Simons đã có mặt tại phi trường để đón các toán tập kích khi họ bước xuống máy bay. Đấy là lúc 8 giờ sáng ngày thứ tư 18 tháng 11 tại Thái Lan, tức hơn 12 giờ giờ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vụ tập kích Sơn Tây - Chương IV: Chiến dịch King-pinVụ tập kích Sơn Tây - Chương IV: Chiến dịch King-pinCăn cứ không quân Hoàng gia Thái Tắc-liCác toán tập kích Sơn Tây đã đáp xuống trong bóng đêm của phi trường Takhli Thái Lan,sau khi đã vượt qua chặng đường bay dài 9500 dặm, mệt nhọc với 28 giờ bay từ căn cứkhông quân Eglin qua các trạm nghỉ ở Ca-li-phóc-ni-a, Hawaii, Gu-am vàPhilippines.Manor và Simons đã có mặt tại phi trường để đón các toán tập kích khi họ bước xuốngmáy bay. Đấy là lúc 8 giờ sáng ngày thứ tư 18 tháng 11 tại Thái Lan, tức hơn 12 giờ giờOa-sinh-tơn.Cho đến giai đoạn cuối này cũng chỉ có 4 người là Simons, Sydnor, Cataldo, Meadowstrong toàn thể lực lượng đổ bộ được biết rõ về vị trí mục tiêu và lúc nào thì cuộc tập kíchsẽ được xuất phát. Tuy nhiên mọi người đều cảm thấy là cuộc trình diễn sắp bắt đầu khaimạc. Vấn đề an ninh được thực hiện nghiêm túc. Ví dụ trên đoạn đường bay từ Hoa Kỳ,không có người nào được phép mang phù hiệu hoặc quân hàm của quân đội Mỹ, khôngđược mang theo một dấu hiệu nào về lý lịch cá nhân trên quân phục. Ngay cả đến nhữngchiếc mũ nồi xanh của họ cũng đã được tập trung tại Eglin và cho chở bằng máy bay sangThái Lan trước đó, trên chuyến vận tải cơ C-141 cùng với tất cả những bao đựng thuốcnổ đặc biệt. Khi tất cả bước xuống cửa sau của chiếc máy bay C-141 tại Takhli thì mọingười đều được nhanh chóng dồn vào một chiếc xe bịt kín, không phải loại xe buýt thôngthường, để đi thẳng về doanh trại tại một khu vực an to àn ở một góc vắng vẻ trong căn cứrộng mênh mông.Tất cả lính của Simons chỉ được phép ngủ có 6 giờ để lấy lại sức sau chuyến bay mệt mỏivà buồn chán. Vào lúc 2 giờ chiều hôm ấy, Manor và Simons trình bày cho mọi ngườibiết sự việc trong khoảng nửa tiếng đồng hồ. Tuy nhiên họ vẫn chưa được biết về địađiểm mục tiêu và ngay cả địa điểm hiện thời cũng không ai biết là ở đâu. Binh sĩ chỉ mơhồ biết được là họ đang có mặt ở đâu đấy tại Đông Nam Á. Nhưng Đông Nam Á lại làmột dải đất dài kéo từ Đài Loan xuống thẳng In-đô-nê-xi-a. Manor và Si môn chỉ vẻn vẹnnói cho tất cả mọi người biết nên sẵn sàng và chuẩn bị hoạt động theo một chương trìnhnặng nề trong suốt 2 ngày sắp tới và không ai được lãng phí thời gian, nên ôn lại các kếhoạch tổng quát về trên không cũng như dưới mặt đất mà mọi người đã thực tập trongnhiều tuần lễ qua, và cuối cùng mọi người sẽ được biết về mục tiêu nếu có sự chấp thuậncủa Oa-sinh-tơn ban hành cho thực hiện.Sau khi được nghỉ giải lao nửa giờ, Sydnor trình bày lại mọi kế hoạch cho các tiểu độitrưởng, còn toán xung kích thì lo ôn lại một lần nữa mọi hoạt động chi tiết. Sau đó, mọingười bắt đầu tháo mở quân trang, quân dụng cá nhân và những thiết bị mang theo. Bữaăn tối được dọn ra từ 5 đến 6 giờ chiều. Một chương trình chiếu bóng giải trí vào lúc 8giờ 30 tối sẽ được chiếu cho những ai muốn xem; đấy là một đoạn phim về trại tù do tàitử Bớt Len-ca-tơ đóng, tên cuốn phim là “Người bay Al-ca-traz”. Dù sao đi nữa đa sốbinh sĩ đều cho đấy là một cuốn phim tồi.Vào lúc 3 giờ 30 phút sáng hôm sau 19 tháng 11, Manor bị đánh thức dậy và được traocho một công điện mật hỏa tốc. Đấy là bức công điện mà Mayer đã phải trải qua nhiềurắc rối để trình cho Vogt chấp thuận. Nội dung công điện chỉ có mấy chữ, báo cho(Manor) biết là Tổng thống đã chấp thuận cho thi hành công tác, Manor được phép ralệnh xuất phát. Manor phải đương đầu với một quyết định nghiêm trọng nhất trong toànbộ quá trình chuẩn bị chiến dịch: quyết định bao giờ thì cho xuất phát cuộc tập kích.Quyết định này có liên quan đến thời tiết. Trong khi các toán tập kích Sơn Tây bay đếnĐông Nam Á thì trận bão Pát-sy đã tập trung tại miền Đông Philippines vào ngày thứnăm 19 tháng 11. Trận bão này đã đổ bộ vào Philippines và bắt đầu di chuyển về hướngtây, mang theo một trận cuồng phong dữ dội nhất tại Đông Nam Á, trong suốt thập niênqua. Để làm tăng thêm thời tiết xấu, một áp thấp không khí lại đang di chuyển từ TrungQuốc hướng về Hà Nội, dự liệu này vào ngày thứ bảy 21 tháng 11; đấy cũng chính làngày đã được ấn định cho xuất phát cuộc tập kích.Các chuyên viên khí tượng của Manor cho biết, điều duy nhất có thể cứu vãn được tìnhtrạng khí hậu trong ngày hôm đó là nếu có một vùng áp khí cao được tập trung trên vòmtrời Hà Nội. Nếu việc này xảy ra thì các đám mây sẽ có thể chuyển ra khỏi vùng Hà Nộitrong vòng vài giờ, đủ thời gian cho các chuyến bay chở Simons vào thẳng mục tiêu vớivừa đủ ánh sáng của đầu tuần trăng để thi hành công tác.Manor biết rõ là muốn cho cuộc tập kích được thành công thì cần phải có một sự phốihợp chính xác và hiếm có giữa điều kiện thời tiết và ánh sáng trong một vùng rộngkhoảng 500 dặm. Ánh sáng của tuần trăng đầu đến tuần trăng thứ 3, từ 15 đến 45 độ ởchân trời phía đông, là điều cần thiết cho máy bay đến mục tiêu, giảm bớt sự khám phácủa kẻ địch và đồng thời cũng cho người của Simons có vừa đủ ánh sáng trên mặt đất.Các loại máy bay sẽ cất cánh từ Thái Lan bay trong bóng đêm qua ...

Tài liệu được xem nhiều: