Hitbui! Hôm nay cậu sẽ biết một sự thật… “Cậu là người đặc biệt thứ 3 trong suốt 4 năm Đại học đã chạm vào trái tim tớ,làm tâm trí tớ rối bời”. Có lẽ cậu sẽ cho rằng tớ là một đứa lăng nhăng, nhưng hãy khoan đánh giá, nghe tớ nói…chỉ một chút thôi… –o0o– Người đầu tiên là bạn lớp trưởng lớp bên
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xin một lần lắng nghe con tim tớXin một lần lắng nghe con tim tớNày… Hitbui! Hôm nay cậu sẽ biết một sự thật… “Cậu là người đặc biệt thứ 3trong suốt 4 năm Đại học đã chạm vào trái tim tớ,làm tâm trí tớ rối bời”. Có lẽ cậusẽ cho rằng tớ là một đứa lăng nhăng, nhưng hãy khoan đánh giá, nghe tớ nói…chỉmột chút thôi… –o0o–Người đầu tiên là bạn lớp trưởng lớp bên. Học cùng hội trường 2 năm trời nhưngtận cuối năm thứ hai tớ mới phát hiện ra sự tồn tại của bạn ấy.Đó là lần “chán đời” quá tớ chui xuống cuối giảng đường ngồi rồi vô tình bắt gặpnụ cười của bạn ấy. Nụ cười đó tựa như thiên thần mà từ trước tới nay tớ chưa từnggặp. Một cảm giác ấm áp ngập tràn trái tim tớ, tớ thực sự loạn nhịp. Rồi mọi thứthuộc về bạn ấy đều làmtớ ngưỡng mộ:dáng vẻ tri thức vừa mang chất thư sinhnhưng lại đầy mạnh mẽ, giọng nói sắc sảo nhưng cực kỳ truyền cảm, nụ cười “chếtngười” đủ sưởi ấm mỗi mùa đông giá lạnh…Tớ biết mọi thứ về bạn ấy còn bạn ấy chỉ biết tớ học cùng giảng đường. Có đượcsố điện thoại của bạn ấy là một điều không khó, vì bạn ấy vốn làm lớp trưởngmà.Chúng tớ đã nhắn tin cho nhau với bao chuyện trên trời dưới đất.Tớ gọi bạn ấylà sư phụ và sư phụ xem tớ như đứa đệ tử thực sự. Từ chuyện bài vở trên lớp, từchuyện là fan hâm mộ của MU, từ chuyện đứa bạn sư phụ tán cô bé kia thếnào…nhiều lắm. Dường như đó là quãng thời gian rất vui và hạnh phúc của tớ.Điều gì đến cũng đến, tớ quyết định nói thật về mình, cũng là lúc tớ chuẩn bị tinhthần cho sự kết thúc. Bởi tớ biết mình,một con bé quá đỗi bình thường cònbạn ấythì được xem như thần tượng của rất nhiều cô gái khác. Nhưng sự việc không trầmtrọng như tớ nghĩ, sư phụ vẫn đối xử bình thường với tớ, có chăng là ít “chémgió”hơn thôi. Bất kỳ điều gì tớ thắc mắchaytò mò,nhắn tin cho sư phụ vẫn nhậnđược những câutrả lời rất đầy đủ. Đó là cách xử sự khéo léo và tinh tế làm tớ nểphục nhất.Thời gian trôi đi, mặc dù tớ hiểu bạn ấy sẽ chẳng bao giờ ghét tớ song nghĩ lại tấtcả những gì đã diễn ra,tớ tự nhận thấy mình làm phiền bạn ấy quá. Rồi tớ trở nêndè dặt hơn trong cách nói chuyện, không tự do thoải mái như xưa nữa. Tớ chọngiải pháp là biến mất với tin nhắn để lại,“Sư phụ à, cảm ơn sư phụ vì những gì đãđem lại cho đệ tử. Đó là điều mà đệ tử thực sự rất vui và không bao giờ quên được.Đệ tử hứa từ nay không làm phiền sư phụ nữa. Đệ tử sẽ cố gắng tập trung cho sựnghiệp của mình, sau này khi đệ tử thành đạt sẽtự tin quay lại gặp sư phụ. Rồichúng ta sẽ có một cuộc gặp mặt chính thức nhé. Chúc sư phụ luôn thành công vàmay mắn trong cuộc sống. Điều đặc biệt là không bao giờ được quên đệ tử đâunhé!”Bước sang năm thứ 3, giảng đường sắp xếp lại các lớp Quản trị Marketing và cáclớp Quản trị doanh nghiệp tách biệt 2 khu. Tớ và sư phụ…tạm xa…thấy dễ thởkinh khủng, chả hiểu tại sao nữa. Khép lại cảm xúc đơn phương chỉ diễn ra quanhững tin nhắn mà chưa một lần gặp mặt trực tiếp. Khi không còn hoang mang, tớnhận ra mọi cảm xúc về bạn ấy là ấn tượng và sự ngưỡng mộ. Đôi lúc, tớ vẫn nhớnụ cười của bạn ấy trong kí ức. –o0o–Vẫn đi học đều đều, vẫn cố gắng đều đều, vẫn giữ nụ cười đó, vẫn nhớ mãi câu nóicủa bạn ấy “Sư phụ thấy đệ tử nên bỏ ngân hàng chuyển sang báo chí thì hợp hơnđấy. Đệ tử viết rất hay”…Ngẫm thấy mình hay tưởng tượng, hay mơ mộng giữathực tế khắc nghiệt của cuộc sống,đôi lúctớthấy phiền phức vì chính mình.Một tháng, hai tháng rồi ba tháng trôi qua, tớ bị cuốn vào học tập và chơi bời đếnnỗi quen béng mất “có nụ cười một thời làm mình thao thức”. Nhân vật thứ haixuất hiện, bạn ấy chắc cao hơn 1m75, dáng đi lúc nào cũng hếch mặt lên trông rấtđáng ghét, đượcvui tính, hóm hỉnh và nhìn cũng khá nam tính.Học hết kỳ Icủa nămthứ ba, chúng tớ mới có điều kiện tiếp xúc với nhau. Bạn ấy là bạn thân với đứabạn cùng phòng kí túc của tớ, thỉnh thoảng vẫn nói chuyện xã giao, rồi đột nhiênbạn ấy gọi tớ qua YM.Chúng tớ nói chuyệnnhiều hơn, cách bạn ấy“chém gió”đúng là điêu luyện, làmtớcười ngặt nghẽo. Cứ thế, cứ thế…nhưng trên lớp bọn tớ lại phớt lờ nhau, xemnhư không hề quen biết, buồn cười vậy đó. Có một bí mật mà tớ biết qua đứa bạncùng phòng:“Bạn ấy đang yêu mộtbạn gáitrong nhóm, tớ tự nhận thấy con bé xinh,cao, thân thiện”. Nhưng vì không được nghe chính miệng bạn ấy nói, tớ lại chẳngtiện hỏi nên cứ vờ như không biết, cũng chẳng cảm giác buồn hay ganh tị với bạngái kia. Bởi quan điểm của tớ là dù thích ai đến mức độ nào đi chăng nữa nhưngkhi biết họ đã có người yêu thì tớ sẽ rút lui, không được phép chen lấn phá hoạihạnh phúc họ.Nhưng thật trớ trêu, sự việc bắt đầu thay đổi khi hai người đó chia tay. Bạn ấy chánđời, lôi tớ ra tâm sự, tớ cũng chả rành mấy kiểu an ủi này lắm, bởi thực sự tớ chưatừng chính thức có đôi có cặp,có chăng chỉ là thích đơn phương. Một lần, chẳnghiểu bạn ấy hỏi ai, biết tớ có chút năng khiếu viết lách, liền đưa tớ “nhật ký yêunha ...