Ngày anh đến, như ánh nắng mai rực rỡ Như một cơn gió nhẹ nhàng xua tan mọi bóng đêm Cơn gió đó, thổi lên ngọn lửa trong trái tim em Một trái tim đã quá đau đớn và tưởng rằng đã vỡ tan Hạnh phúc đến Tưởng rằng như một giấc mơ Giấc mơ đẹp nhất trong cuộc đời em Nhưng hoá ra,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
XOÁ NHOÀ THEO CƠN GIÓ XOÁ NHOÀ THEO CƠN GIÓ Ngày anh đến, như ánh nắng mai rực rỡ Như một cơn gió nhẹ nhàng xua tan mọi bóng đêm Cơn gió đó, thổi lên ngọn lửa trong trái tim em Một trái tim đã quá đau đớn và tưởng rằng đã vỡ tan Hạnh phúc đến Tưởng rằng như một giấc mơ Giấc mơ đẹp nhất trong cuộc đời em Nhưng hoá ra, nó cũng là một giấc mơ không có thật Trái tim một lần nữa lại tan vỡ Cơn gió bay đến rồi lại đi Xoá nhoà cả một tình yêu vừa đã nhen lên trong con tim này…Ê chúng mày, con bé đó kìa!Con bé nào?Còn ai vào đây nữa? Con cái lão già đó đấy.Lại là nó à? Đâu?Quỳnh Nhi quay lại nhìn bọn con trai lớp bên đang chạy đến phía mình. Cô đã đira bằng cổng sau của trường, thế mà sao bọn chúng vẫn tìm được cô. Ngay lập tứcgần một nghìn người của trường đổ xô đến.Ê mày lại về để đi thăm lão bố già mày đó hả?Này sao mày không vào đó ở luôn với bố mày đi!Haha, tội mày chưa kìa!Người đi đường dắt con trẻ cũng chỉ trỏ vào cô nữ sinh:Con không được ra chơi với chị ấy đâu nhé!Gặp con bé đó phải tránh xa nghe chưa con?Quỳnh Nhi quay lại nhìn họ bằng một ánh mắc sắc lạnh khiến ai cũng phải chuồntrước. Nhưng thực tình ẩn sau ánh mắt ấy vẫn là một lòng tổn thương vô cùng.Ngày tháng trôi, đã 17 năm rồi mà sao gần như hơn 10 năm cô phải nghe những lờiđó, đến những đứa trẻ con cũng không được chơi với cô. Cô quen lắm những lờinày rồi, mà tại sao vẫn có cảm giác đau đớn thế này?Mặc kệ, Quỳnh Nhi vẫn lạnh lùng đi tiếp, những lời nói đó với cô chỉ cần như điếclà được. Lũ học sinh thấy cô như vậy thì rất bực mình:“Con kia, mày bị câm à?”“Mày còn bị gì thì cho bọn tao coi nào!”“Gớm, nó còn bị gì được nữa? Bao nhiêu “tinh hoa” của bố nó nó có hết là cái chắcrồi.”“Eo ôi mau đuổi con này khỏi trường mình đi, nhỡ nó vào đây nó ám trường thìsao?”“Ờ, cẩn thận nó nối gót bố nó!”“Cẩn thận gì, đúng quá ấy!”Hai bàn tay Quỳnh Nhi nắm chặt thành hai nắm đấm. Cô chỉ muốn chạy ra đánhcho tụi kia một trận, tại sao chúng nó có thể sỉ nhục bố cô như vậy chứ? Nhưng lũcon trai quá khoẻ kia đối lập một trời một vực với người yếu như cô, chỉ hỏi khôngbiết cô còn có thể nhẫn nhịn cho đến bao giờ được nữa!Cô chạy một mạch ra khỏi đống hỗn tạp ấy. Những giọt nước mắt lăn dài trên má.Đằng sau một vẻ lạnh như băng, vẫn là những giọt nước mắt đau thương.Cô về đến nhà. Căn nhà lụp xụp như sắp đổ vậy. Có tiếng khóc bên trong. Cô hốthoảng chạy vào và nhìn thấy Quỳnh Vân, em gái cô đang ngồi một mình trong nhàkhóc, xung quanh là một đống bừa bộn nào là sữa, là quần áo, là cháo bột vây khắpngười bé gái nhỏ.Quỳnh Nhi vội vàng bế em lên mang ra tắm rửa rồi mặc quần áo. Rồi cô chợt ớ ra!Sao Quỳnh Vân lại ở một mình thế này?“Mẹ ơi!” – Quỳnh Nhi gọi to.Không có tiếng trả lời.Mẹ cô không bao giờ bỏ mặc Quỳnh Vân ở lại nhà một mình, bé mới có 10 thángtuổi kia mà. Chắc chắn mẹ cô đang ở trong nhà, nhưng là chỗ nào chứ? Linh cảmcó chuyện chẳng lành, Quỳnh Nhi đặt em xuống rồi chạy vào trong phòng mẹ.Quỳnh Nhi hét lên. Mẹ cô đang nằm sóng soài trên sàn, bà ôm bụng, mặt tái đi vìđau. Cô vội chạy đến:“Mẹ ơi, mẹ làm sao thế mẹ?”“Quỳnh…Nhi…” – Người mẹ nắm chặt lấy tay cô. Những hàng nước mắt của bàrơi ra, bà vừa đau bụng, vừa thương hai con.“Mẹ lại đau dạ dày sao? Để con đưa mẹ đến bệnh viện!”Quỳnh Nhi vội vực mẹ dậy, đỡ bà đi. Cô em gái ngoài kia thấy vậy thì lại khóc.Quỳnh Nhi cảm thấy đầu óc loạn cả lên, tại sao trong một ngày mà cô lại nhận baonhiêu đau khổ thế này kia chứ!!!??Cô cảm thấy vô cùng bất lực. Tiếng khóc của em gái vẫn cứ không hề dứt, còn bàmẹ thì đau quằn quại. Phải làm thế nào đây? Bệnh viện thì quá xa, hàng xóm thìkhông bao giờ chịu giúp gia đình cô cả, còn đứa em cũng đang khóc vì đói mệt, lẽnào lại bỏ nó lại ở nhà???Quỳnh Nhi lấy hết sức bế em gái lên, tay kia thì đỡ mẹ. Đỡ cả hai người khiến côcảm thấy nặng và mệt, đi mãi mới ra được đường. Trong người chẳng có đồng nàođể gọi đi xe cả, mẹ cô mà không nhanh thì cực kỳ nguy hiểm, hoàn cảnh của cô bếtắc thực sự!Trong giây phút ấy, cô nhìn thấy một người đi đường.Một người con trai đi trên vỉa hè, anh đang đeo một chiếc tai nghe nhạc. Giữa dòngngười rất đông nhưng dường như chiếc áo màu xanh nõn của anh cực kỳ nổi bật.Quỳnh Nhi giờ đã lâm vào đường cùng, vội gọi:“Anh…anh gì ơi!”Người con trai đó giật mình quay lại nhìn. Anh không khỏi ngạc nhiên khi thấymột cô gái hoàn toàn xa lạ, hình như có vẻ là nữ sinh cấp ba, một tay thì bế em, taykia đỡ người phụ nữ đã lả dần đi. Anh nhận ra người này đang cần sự giúp đỡ.“Tôi giúp gì được?” – Anh vội vàng chạy tới.“Xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng mà anh có thể giúp tôi đưa mẹ tôi đến cổngbệnh viện T.N được không? Dù đó là bệnh viện gần đây nhất nhưng vẫn quá xa sovới nhà tôi, tôi không thể đỡ được cả mẹ và em thế này…” – Giọng Quỳnh Nhikhẩn khoản.Nhìn cô gái đáng thương đang cầu xin khẩn khoản, người con trai động lòngthương liền gật đầu rồi quỳ xuống, bảo với mẹ Quỳnh Nhi:“Bác lên để cháu cõng cho ạ!”Cả người mẹ và Quỳnh Nhi đều mừng rỡ. Người con trai đó đi rất nhanh, thậm chílà chạy, chỉ một lúc mà anh đã cõng mẹ Quỳnh Nhi biến mất luôn. Quỳnh Nhi vộibế Quỳnh Vân chạy theo, lòng còn lo lắng không biết anh ta có đưa mẹ cô đếnđúng nơi không nữa. Mình chẳng quen biết gì người ta mà lại…Khổ ghê, sao côchạy chậm thế này!Khi đến bệnh viện thì cô chẳng thấy ai cả, bóng anh chàng đó không thấy đâu nữa.Chỉ có một cô y tá đứng ở cổng, bỗng gọi:“Này cô bé!”“Dạ?” – Quỳnh Nhi quay lại.“Em là con gái của người phụ nữ vừa đưa vào đây hả?”“Dạ, chị biết ạ? Vậy mẹ em đâu chị?”“Có một cậu vừa đưa mẹ em vào rồi, và chỉ cho chị con gái bà ấy là em, xong thìcậu ấy đi luôn. Mẹ em đã được đưa vào cấp cứu, rất may là đến kịp.”“Bà ấy bị đau ...