Chương còm ngáp dài một cái gần toác đến mang tai. Gã vạch cổ tay áo, nhìn đồng hồ. Gã thoáng giật mình, đã 2 giờ sáng. Thế là gã đã ngồi mọc rễ trước chiếc máy điện toán gần 8 tiếng đồng hồ. Không biết từ bao giờ, Chương còm đâm ra "ghiền" cái trò chơi "xa lộ tin học" này. Cũng như người dùng ma-túy lâu năm, liều lượng chỉ có tăng chứ không có giảm. Ngày xưa, lúc mới được giới thiệu với cái trò chơi này, Chương còm bắt đầu bằng cách tham gia mạng lưới...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xuân Nồngvietmessenger.com Thanh Liêm Xuân NồngChương còm ngáp dài một cái gần toác đến mang tai. Gã vạch cổ tay áo, nhìn đồng hồ. Gãthoáng giật mình, đã 2 giờ sáng. Thế là gã đã ngồi mọc rễ trước chiếc máy điện toán gần 8tiếng đồng hồ. Không biết từ bao giờ, Chương còm đâm ra ghiền cái trò chơi xa lộ tin họcnày. Cũng như người dùng ma-túy lâu năm, liều lượng chỉ có tăng chứ không có giảm.Ngày xưa, lúc mới được giới thiệu với cái trò chơi này, Chương còm bắt đầu bằng cáchtham gia mạng lưới thông tin của nhóm Việt Nam, có tên gọi là VietNet. Cái diễn đàn nàyhợp với bản tính tò mò của Chương còm. Trên đó thiên hạ hàng ngày đăng tải cả trăm láthư điện tử, những lá thư đôi khi viết bằng tiếng Anh, đôi khi bằng tiếng Việt. Nội dung củanhững lá thư này rất đa dạng; có người mang chuyện chính trị, tôn giáo lên đó mà bàn cãi,cũng có những mầm non văn nghệ chia sẽ với thiên hạ những mẩu truyện ngắn, những bàithơ con cóc, cũng có kẻ lại mang chuyện tư thù lên đó mà giải quyết.Thời gian sau Chương còm đi xa hơn một bước là trực tiếp liên lạc với người gửi thư, thayvì đi qua diễn đàn. Sở dĩ gọi xa hơn một bước là vì trường hợp này có vẻ riêng tư hơn.Cũng nhờ cái trò chơi này mà Chương còm làm quen được vài cô, mà cũng không biết cóphải là mấy cô thiệt không hay là lại mấy gã giả gái. Dễ quá mà, không thấy mặt nhau thì cótrời mới biết được kẻ ở đầu bên kia là ai, và chỉ cần biết sơ về hệ thống điện toán thôi làngười ta có thể dễ dàng sửa cái tên trên máy cho nó có vẻ nữ phái một tí. Có ai ngờ đượcnhững người vẫn tự xưng trên máy là Bích, Kim Anh, Loan, Liên, Mai, Ngọc, Uyên, hay Yếnlà mấy gã đực rựa chính hiệu. Cũng có trường hợp bé cái lầm vì trên bàn máy tiếng Mỹkhông có bỏ dấu, như Hoa chính là Hòa, Dung là Dũng, Truc và Van tưởng là Trúc và Vânnhưng lại là Trực và Văn! Ðó là chưa kể trường hợp những cái tên Việt Nam đều có thể làtrai hay gái cũng được.Thời gian sau này có người mách cho Chương còm về một dịch vụ mới của xa lộ tin học,gọi là Internet Relay Chat (IRC). Với dịch vụ này người ta có thể đi thẳng vào những băngtần, tương tự mấy băng tần của đài phát thanh, để mà nói chuyện trực tiếp với nhau bằngcách gõ vào bàn máy. Theo quảng cáo, với dịch vụ này, người dùng có thể liên lạc với nhautừ khắp bán cầu mà không tốn một xu tiền điện thoại. Chương còm quan niệm chỉ có cáchliên lạc như vậy gã mới có thể phần nào đoán được người đang gõ máy là nam hay nữ. Thếlà Chương còm tham gia vào dịch vụ IRC này không một chút do dự. Cho đến hôm nay cáihậu quả của việc làm này thật là tai hại, không lường được. Chương còm vẫn ý thức đượcsự tác hại này, nhưng gã không thể dứt được, cũng như người nghiện thuốc lá, biết là hạiphổi nhưng vẫn cứ hút. IRC có một mảnh lực ghê hồn, nó chiếm hết mọi sinh hoạt thườngnhật của Chương còm. Hàng ngày gã dính chấu IRC từ sáng đến tối, không lo học hành gìhết. Chương còm hiện đang còn là sinh viên. Năm nay chỉ mới là năm thứ hai đại học củagã, nhưng gã có triển vọng được mời ra trường sớm nếu cái đà học hành này cứ tiếp tục.Nhưng mặc kệ. Chương còm bất chấp. Gã vẫn quan niệm học mà không chơi hại đời tuổitrẻ. Năm nay Chương còm mới tròn 25 cái xuân xanh.Cũng nhờ làn sóng IRC này mà Chương còm đã làm quen được một vài cô bé Việt Nam.Trong số đó, Chương còm có cảm tình nhất với Oanh. Phút đầu gặp gỡ trên máy, Chươngcòm đã chú ý tới Oanh ngay; với một lối đàm thoại dễ thương và hoạt bát, Oanh đã nổi bậtlên so với các nàng có mặt trong IRC hôm đó. Thế là Chương còm bắt đầu tiến hành kếhoạch tán tỉnh trên máy. Gã bắt đầu bằng cách bắn đến địa chỉ thư điện của Oanh một loạtthơ tình, trích ra từ cuốn Việt Nam Thi Nhân Tiền Chiến của Nguyễn Tấn Long. Gã còn bỏthời giờ ngồi vẽ trên máy những đóa hoa hồng để gửi đến nàng. Chỉ có nhiêu đó thôi cũngđủ gây được sự chú ý của Oanh. Thế là Chương còm thành công. Qua tìm hiểu trên máyđiện toán và thư từ qua lại, Chương còm biết được Oanh hiện đang sống và làm việc ởSchenectady, một thành phố nhỏ, tọa lạc phía Bắc của tiểu bang New York. Nàng sang Mỹđược 5 năm, tuổi đời 24, tức là thua Chương còm 1 tuổi. Cổ nhân có câu: Gái hơn hai, traihơn một! Như vậy là rất xứng đôi vừa lứa, Chương còm nghĩ thầm. Sau này, nhận đượchình của Oanh, gã càng thấy nàng gần gũi và thân thương hơn. Khi yêu quả ấu cũng tròn,bồ hòn cũng ngọt! Chương còm có cảm tưởng hoa hậu Hoa Kỳ, cô Heather Whitestone,đẹp lắm thì cũng chỉ bằng Oanh của gã là cùng.Ba tháng trời trôi qua, mối quan hệ mật thiết giữa gã và Oanh thật là gắn bó. Thoáng đó màcái Tết Nguyên Ðán đã gần kề. Tết năm nay Chương còm nhất định sẽ thực hiện cái kếhoạch mà gã đã nung nấu suốt ba tháng trời nay. Như bao nhiêu cái Tết Ta trôi qua trên xứngười, ngoại trừ những vùng đông Việt Nam như Cali hay Texas, ai cũng biết rõ những tiểubang miền Ðông băng giá làm gì có chuyện ăn mừng Tết Âm Lịch, và cái thành phố quêmùa Schenectady cũng không phải ng ...