Danh mục

Xuân nữ

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 137.86 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thường thường, trước khi cột dây xuồng vô chạt cây bình bát ở góc bến của chị, tôi phải nhóng xem hồi lâu. Hoặc cắm dầm ngóng nghe hoặc sẽ kêu lớn để đánh động: “Chị Xuân ơi, em lên chơi nè, được không?” Tôi thích cả hai trường hợp. Chị đang một mình thì chị em sẽ được riêng tư thỏa thuê còn như có ông nào trong nhà, tôi sẽ được ngắm cái ông may mắn sở hữu chị. Dám chắc tôi không phải kẻ tò mò duy nhất. Những người chưa quen biết sẽ cho xuồng từ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xuân nữ Xuân nữ Dạ Ngân Thường thường, trước khi cột dây xuồng vô chạt cây bình bát ở góc bến của chị, tôi phải nhóng xem hồi lâu. Hoặc cắm dầm ngóng nghe hoặc sẽ kêu lớn để đánh động: “Chị Xuân ơi, em lên chơi nè, được không?” Tôi thích cả hai trường hợp. Chị đang một mình thì chị em sẽ được riêng tư thỏa thuê còn như có ông nào trong nhà, tôi sẽ được ngắm cái ông may mắn sởhữu chị. Dám chắc tôi không phải kẻ tò mò duy nhất. Những người chưa quenbiết sẽ cho xuồng từ từ trôi qua mong nhìn thấy một lần người đàn bà nguyhiểm; cánh đàn ông không xa lạ thì dần dừ dầm chèo hy vọng được mời mọcđể bước lên và ngồi lâu. Đàn bà con gái ư, đa số xì xào sau lưng những lờimuôn thuở của đàn bà, riêng tôi, tôi được trọng thị như một người bạn vongniên trong trẻo. Người đẹp nào cũng cảm nhận được quyền lực của mìnhnhưng không phải ai cũng tận dụng nó để làm ra lợi. Chị cảm động vì tôi vàchính vì chị bình thản tự tại nên chị rất đặc biệt, tôi tin là vậy.Gần bốn mươi năm đã trôi qua kể từ khi tôi biết chị lần đầu. Không cứ mọi kýức chiến tranh đều đau buồn, u ám. Thời gian quá xa để những cơn ác mộngtrong đêm thưa dần, để những con rắn con đỉa không khiến mình hét lên trướckhi choàng tỉnh. Nhưng những gì tốt đẹp nhất thỉnh thoảng vẫn lóe lên, nhưnhững viên ngọc sắc nét trong bóng tối. Bữa cơm rụt rè đầu tiên ở nhà ngườiđánh dấu chặng đời thoát ly; tiếng hát ai đó vút lên trong một buổi hoàng hôndào dạt những đoàn xuồng, một câu thơ của Thâm Tâm gửi thầm theo chàngtrai vừa khiến mình xao động… Và chị, chị là một phụ nữ thường dân khiếntôi day dứt tới tận hôm nay bởi ấn tượng khi chị xuất hiện, cái cách chị chấpnhận chiến tranh và cuối cùng là sự mất hút để phải rất nhiều tin đồn vươngvãi như thể người ta đã tìm thấy xiêm áo, giày dép bên bờ sông trong câuchuyện về những thiếu phụ cả gan làm cho người đời phải nhắc đến.Tôi thích vẻ chín muồi của chị ở quãng sau này hơn mặc dù lúc đó chị đã bịxoi mói nhiều hơn. Nhưng hãy nói về ấn tượng ban đầu trước đã. Một gươngmặt có cạnh hàm hơi vuông nếu nhìn nghiêng. Không trái xoan không mũidọc dừa không mày cong mi rậm môi hồng nhưng toàn bộ gương mặt đẹp vẻđẹp đằm thắm, sáng rỡ. Gì nữa? Thêm làn da ngà ngà tươi, thêm chiếc cổvươn cao trên chiếc áo bà ba khoét trễ, chị như một món quà giữa khung cảnhhoang tàn và bị dồn đuổi sau Tết Mậu Thân. Tôi tinh khôi mười tám tuổi, lầnđầu tiên tôi thấy những người đàn ông trong nhóm của mình bất động như bịđiểm huyệt trước một người đàn bà. Quá đẹp để nghẹn thở nghĩ về sự tàn khốccủa chiến tranh đang có mặt ở quanh chị, khắp nơi. Đó là một buổi chiều điêulinh, nhóm đi Cứ chúng tôi đang dựng chòi trong biền lá dừa nước, vườn củadân phía trên đã bị thuốc khai hoang làm cho bình địa, biền lá la liệt những tàulá chết vàng gãy gục. Du kích sống rải rác trong những căn chòi thấp phủ bằngnhững tàu lá chết, tất cả sự sống phải bị che đậy bằng cái chết của cả một biềnlá để qua mắt lũ máy bay các loại quần thảo suốt ngày. Chị hiện ra, ở đườngmòn có những bẹ dừa nước thả dài trên đất sình, chị giống một nàng tiên hơnlà người thực giữa buổi chiều thê lương đó. Chị nói chị không thể chạy ra venvì có một bà má mù lòa, chị phải bám trụ cùng với mấy người bà con trongđội du kích. Trong khi những người đàn ông nhóm tôi há hốc không nói nênlời, tôi đoán biết vì sao chị không chạy đi. Tản cư trong cảnh ra vô giữa haivùng, nhất định chị sẽ không trót lọt được với những gã lính đồn đói khátnhiều thứ trong hàng rào kẽm gai, bằng như phải ra chợ kiếm sống thì chịcũng không thể yên ổn bởi nhan sắc của mình.Dạo ấy chị mới chỉ có một anh bộ đội trên bàn thờ, người chồng nghe đâu quêtận U Minh. Từ chỗ chòi Cứ của mình tôi rải thêm một lớp bẹ dừa nữa để thậtkhô chân mỗi khi chạy qua chỗ chị. Những đọt dừa non đã bắt đầu le lói màuxanh trên một biển lá vàng. Chúng tôi giống những con còng thập thò tronghang trong lỗ. Những khi được thoát ra, tôi thích ngắm chị xắn cao quần đi từmép lạch lên với chùm lưới cá trong tay, để lộ đôi đùi non miễn nhiễm với ôrô cóc kèn như thể trong da đã có chất kháng sinh. Tôi thích được múc nướctrong cái khạp dội xuống mái tóc dài đen tuyền mỗi khi chị gội đầu bằng nướclắng tro - chúng tôi không có tiền và cũng không mua được xà bông, nhữnglúc ấy cái cổ thanh thanh là tâm điểm của ánh mắt thán phục, không biết mô tảthế nào cho xứng. Càng thích hơn khi nhìn chị nghiêng nghiêng chải tóc trongáng chiều được thả lỏng, thời gian ngơi nghỉ như một cam kết bất thành văncủa cả hai bên: lũ giặc trời thôi không tác oai nữa, các họng pháo ở chi khucũng im miệng cho nguội nòng và quân lính của đối phương trong những cáiđồn gần nhất cũng phải ăn uống tắm táp theo kiểu nào đó để tồn tại và dân điCứ chúng tôi rất thích la cà với dân bám trụ để thư giãn. Tôi chỉ có một địa chỉduy nhất là chị, một bà góa phi thường hơn ...

Tài liệu được xem nhiều: