Danh mục

Yêu em hời lắm đấy

Số trang: 19      Loại file: pdf      Dung lượng: 239.93 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 15,000 VND Tải xuống file đầy đủ (19 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nó chống cằm nhìn qua tấm gương lớn, nhìn xuống tận chân cầu thang ở bên dưới nơi mà cái dáng cao lêu nghêu của ai đó đang đứng nói chuyện với cô nhân viên tóc nâu, váy xanh da trời. Khuôn mặt người ấy nghiêng nghiêng với cái gọng kính kim loại ngay ngắn trên sống mũi cao, miệng vừa nói chuyện vừa cười thân thiện đến phát ghét. Còn cô nhân viên ấy nữa, uống nhầm thuốc hay sao mà từ đầu đến cuối cứ tười toe toét, mắt tít lại còn cổ thì gục gặt như bị...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu em hời lắm đấyYêu em hời lắm đấyNó chống cằm nhìn qua tấm gương lớn, nhìn xuống tận chân cầu thang ởbên dưới nơi mà cái dáng cao lêu nghêu của ai đó đang đứng nói chuyệnvới cô nhân viên tóc nâu, váy xanh da trời. Khuôn mặt người ấy nghiêngnghiêng với cái gọng kính kim loại ngay ngắn trên sống mũi cao, miệngvừa nói chuyện vừa cười thân thiện đến phát ghét. Còn cô nhân viên ấynữa, uống nhầm thuốc hay sao mà từ đầu đến cuối cứ tười toe toét, mắttít lại còn cổ thì gục gặt như bị trúng gió thế kia. Nó dằn ly trà sâm dứaxuống mặt bàn gỗ. Hứ! Chướng mắt quá đi mất. Đứng lên, nó ôm hết tấtcả mọi giấy tờ, sách vở, ly nước trên bàn này, chuyển đô sang chiếc bànở đầu kia căn phòng. Truyện ngắn tình yêu: Yêu em hời lắm đấy!!!Cà phê Time là một không gian tĩnh lặng êm ả đến mức gần như tuyệtđối, tách biệt hoàn toàn khỏi xô bồ của cuộc sống nơi đô thị. Âm nhạcdịu nhẹ, không gian tươi sáng được bao bọc hoàn toàn bằng kính nhìn ralan can bên ngoài trồng cây xanh, hoa cỏ. Những bức rèm cuốn che nắngcũng cầu kì với hoa văn khiến người ta dễ nhầm lẫn nó được đan từthanh tre mỏng.Đã vậy, Time còn có địa thế khiến nó thích mê đi được khi con đườngbên dưới không vội vã như những con đường khác trong lòng thành phố.Một con đường yên ả với hai hàng điệp vàng trải dài, lại khoác áo vàngrực mỗi độ hè về. Nó chống cằm nhìn qua khe hở nhỏ giữa hai tấm rèmcuốn sát nhau, nắng đã lên phủ kín cả con đường, phủ lên cả những tánđiệp chi chít hoa, càng khiến màu hoa đã vàng lại thêm vàng.Bất chợt một cơn gió nhẹ lùa qua kẽ lá mang những bông hoa nhỏ xinhtỏa vào không trung, rơi trên nền đá lát của vỉa hè trông cứ như ánh mặttrời ngưng đọng rơi xuống mặt đất. Nó thích khung cảnh này, nó thíchkhông gian của Time và cũng đã không dưới mười lần có lẻ, nó dùngmọi quan hệ để được vào đây làm dù chỉ một ngày. Tất nhiên nó thất bạivì tên chủ quán đáng ‘cắn’ kia cứ một mực lắc đầu nguầy nguậy với lýdo: “Em vào làm có mà đuổi khách của anh.”Nó lại tự ngắm bóng mình phản chiếu trên tấm gương trong suốt duynhất chưa bị cô phục vụ kéo rèm che lại. Một con bé tóc ngắn tém sátvào gáy, một khuôn mặt thon dài, hai má núng nính, mũi tẹt, hoàn toànkhông khớp với đôi mắt to tròn và cái miệng nhỏ xinh của nó. Trời ạ, tạisao lại có thể cho nó một khuôn mặt đối lập nhau đến từng chi tiết thếnày, thật là khập khiễng. Rồi nó nhìn lại mình, chiếc áo pull rộng thùngthình với quần jean bạc màu theo phong cách bụi bặm, tomboy. Nó lạibất giác giật mình nhớ lại cô nhân viên tóc dài chấm lưng, màu hạt dẻ,váy áo dịu dàng chết đi được…. thế đấy, thảo nào người ta gặp nó làhoạch họe, gặp cô ta thì cười không khép miệng lại được. Tức! Nó cúixuống đập đầu vào mặt bàn, để xua đi hình ảnh nụ cười mà người đókhông dành cho nó.“Này! Lên cơn hả? Sao lại phá bàn của anh?” Giọng ai đó nghe nhưđang cố nén cười cất lên ngay trên đầu nó.“Hừ, cái bàn với cái đầu của em anh chỉ lo cho cái bàn thôi hả?”“Tất nhiên, Vũ nói đầu em tông được cả tường cơ mà. Huống hồ đểgiảm chi phí anh chỉ mua bàn gỗ ép thôi.”‘Bùm!!’ Đầu nó chính thức nổ tung vì tức.“Em học hành thế này làm sao mà thi đại học cho được. Thật là mangtiếng quá, anh mà lại có một đứa đồ đệ trì trệ chán thế này cơ đấy!Haizz.” Anh giở từng trang bài tập của nó để kiểm tra rồi lại cất tiếngchê bai như đã được thu sẵn. “Này, rốt cuộc em có phải là em của thằngbạn anh không hả? Thằng đó học giỏi lắm cơ…. Mặc dù nó thua anh.”“Này đủ rồi nhá! Nhá! Đừng nghĩ mình giỏi mà lên mặt nhá. Khôngthèm học nữa, ghét….” Nó đứng bật dậy, máu nóng đã phừng phừng bốclên tới đỉnh đầu. Lúc trước dù anh nói gì nó cũng cười vì nó biết anh chỉđùa thôi nhưng ngày hôm nay những lời nói ấy đặc biệt đâm vào tim nóđau điếng. Nó đạp mạnh cái bàn khiến cho ly nước lăn tròn rơi xuốngnền gỗ kêu lên cái cạch (may mà cái bàn này thấp tịt nên không có sự cốđổ bể xảy ra) khoác balo lên vai nó bỏ mặc anh nhìn theo với ánh mắtngơ ngác. Nó đi thẳng không ngoái đầu lại. Con đường dài thêm dài khi mặt trời đã lên cao khiến cho khôngkhí mùa hè đúng chất oi ả. Nó lẩn thẩn đi bộ trên vỉa hè, quãng đường vềnhà còn xa lắm và vì sáng nay nó đi nhờ xe của anh nên bây giờ phươngtiện đi lại của nó chỉ vỏn vẹn là hai chiếc dép. Nó đá chân theo nhữngbông hoa điệp nhỏ xíu được gió thổi tới. Nhìn từng cánh hoa bay đi mànó thêm não nề.Nó chưa từng ghét anh như ngày hôm nay cho dù ngày nào anh cũngđộc mồm độc miệng như thế, ngược lại nó còn rất ngưỡng mộ anh nữa làđằng khác.Anh và anh trai nó trước giờ vẫn luôn được người khác khen ngợi vì tàinăng không đợi tuổi của họ. Thi đậu đại học với điểm số cao chót vót,năm hai đại học đã cùng nhau làm nên cà phê Time với doanh thu đủcho cả hai ông phủ phê trong chuyện học cũng như một vài chi tiêu lặtvặt khác. Đã thế anh nó và anh còn đi làm thêm ở vài công ty tư nhânkhác và được người ta để ý ngay từ khi chưa ra trường. Thế mà nó ...

Tài liệu được xem nhiều: