Nắng bắt đầu dần quen với những cuộc trò chuyện kì lạ với cô bạn có nickname rainy_... mà thằng bé, dù đã nghĩ rất kĩ vẫn không thể đoán ra là ai. Có rất nhiều lần nó đã nghĩ đó là Lan, nhưng hình như không phải... Nắng đầu thu ngọt và nhẹ nhảy nhót trên những vòm cây nơi bệnh viện, trời trong xanh chẳng một gợn mây, theo làn gió thoảng, từng đợt lá vàng rụng xuống, như một cơn mưa. Có lẽ chưa bao giờ Gió và Vân gặp nhau trong một ngày đẹp trời như...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
9x - Kì cuối9x - Kì cuối: Lớn Nắng bắt đầu dần quen với những cuộc trò chuyện kì lạ với cô bạn có nickname rainy_... mà thằng bé, dù đã nghĩ rất kĩ vẫn không thể đoán ra là ai. Có rất nhiều lần nó đã nghĩ đó là Lan, nhưng hình như không phải... Nắng đầu thu ngọt và nhẹ nhảy nhót trên những vòm cây nơi bệnh viện, trời trong xanh chẳng một gợn mây, theo làn gió thoảng, từng đợt lá vàng rụng xuống, như một cơn mưa. Có lẽ chưa bao giờ Gió và Vân gặp nhau trong một ngày đẹp trời như thế này. Những lần trước đều là ở những hàng những quán với những cuộc vui chơi cười cợt. Lần đầu tiên Gió thấy Vân bé bỏng, gầy gò và xanh xao như thế:- Em... trông xanh quá... Chắc lại không chịu ăn uống gì – Gió mở lời trước- Anh còn nhớ cơ à? – Vân vẫn nói giọng bất cần.- Ừ, anh nhớ.- Anh đến đây làm gì? Bảo tôi không buộc tội anh nữa hả?- Không. Anh không đến để làm thế.- Không ư? – Vân ngạc nhiên- Anh.... xin lỗi – Những lời ấy nói ra vụng về và thô kệch, và chân thành cảm động.- Xin lỗi ư? – Vân cố che giấu sự bối rối bằng cái giọng hỏi hách dịch đầy miễn cưỡng.- Anh thực sự chưa bao giờ ghét em, cũng chưa bao giờ mong có điều gì xấu xảy ra cho em, anh... xin lỗi – và trong khóe mắt thằng bé 18 tuổi, long lanh những giọt nước mặn và nóng.- Anh không tức điên lên à? – Vân vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.- Có, lúc đầu anh rất tức – Gió trả lời thành thật – Nhưng anh đáng bị như thế... Anh là một kẻ tồi tệ. Anh xin lỗi.... Và lúc này Vân đã không bình tĩnh được nữa, nước mắt chan hòa trên gương mặt ngây thơ của con bé. Anh ta quả là một thằng tồi khi vác đến đây một bộ mặt không thể thảm thương hơn của một kẻ thức trắng vài đêm và ánh mắt tội nghiệp, câu xin lỗi vụng về vô cùng tận và lời thú nhận làm Vân phải tự thấy mình thật tồi tệ. Vân cứ đứng im, không nói được nên lời. Con bé cứ khóc. Và lần đầu tiên trong đời Gió có cảm giác mình cần phải che chở bảo bọc cho một người khác. Thằng bé ôm con bé vào lòng. Lá mùa thu cứ rơi... ____________________________________________________ 1 tháng sauNắng, Gió và Bão đều đi nhập học, chúng nó bước chân vào giảng đường đại họckhông thật sự suôn sẻ như dự tính. Nhưng thời gian vừa qua cũng đủ làm chúng nólớn lên thật nhiều.Nắng bắt đầu dần quen với những cuộc trò chuyện kì lạ với cô bạn có nicknamerainy_... mà thằng bé, dù đã nghĩ rất kĩ vẫn không thể đoán ra là ai. Có rất nhiềulần nó đã nghĩ đó là Lan, nhưng hình như không phải, đó dường như là một ngườikhác. Gió bắt đầu thôi những chuyến phiêu lưu tình cảm đầy mạo hiểm, và quendần với cuộc sống giản dị của một cậu sinh viên bình thường. Không còn quần áohàng hiệu và xe cộ đắt tiền, cuộc sống có vẻ thành thực hơn và thanh thản hơn rấtnhiều.Duy vui mừng vì quen được những người bạn mới thú vị. Nó vẫn còn lạ lẫm vớithế giới tuổi teen này lắm. Vì dường như trong tưởng tượng của nó, qua những gìnó xem trên VTV4, thì quê hương là ‘chùm khế ngọt’, và tuổi thơ ‘con thả trênđồng’, nên nó cứ nghĩ rằng ở Việt Nam, bạn bè tuổi nó đều được trải qua một tuổithơ như thế. Nó có biết đâu rằng, tuổi thơ ngọt ngào êm đềm như thế, dường nhưđã cách xa 9x cả thế kỉ rồi. Thằng bé cũng chật vật làm quen với ngôn ngữ xì tin,với những chữ nghĩa loằng ngoằng và khó hiểu, đôi khi nó tự hỏi, sao các bạn trẻhọc được và sử dụng được ngôn ngữ kì quái thế, mà không học được toán hay làmđược văn nhỉ?Hơn một tháng để làm quen với một người kì lạ như Trà, Bão đã được nghe cô békể lể đủ thứ linh tinh, đủ để thằng bé không còn ghét cái bọn 9x xì tin xì tai cáckiểu nữa. Hóa ra xì tin không phải lúc nào cũng xấu, và tỏ-ra-mình-hơn-tất-cả-lũ-chúng-nó cũng chả có gì hay ho. Trà sống một cách thoải mái và hết mình, và luônnhiệt tình với tất cả mọi việc con bé làm, còn Bão lúc nào cũng sống một cách thậtgò bò và khuôn phép, để đến khi cần phải đứng ra thể hiện mình thì thằng bé chịuchết thôi!Thế nào nhỉ, Bão từng nghĩ rằng cái thứ tình cảm 9x nửa mùa yêu đương vớ vẩn làkhông chấp nhận được và không có tí ý nghĩa nào cả. Cơ mà lần này nó sai mất rồi.Thích một người nào đó cuộc sống sẽ thú vị hơn, sâu sắc hơn và có ý nghĩa hơn rấtnhiều, cứ tự bảo mình không được thế này, không nên thế kia, thật là vô nghĩa vàsai lầm quá thể. Mỗi lần nhìn thấy Trà đọc sách, hay tươi cười nói chuyện với mọingười, Bão lại thấy cuộc đời tươi đẹp hơn một tí. Người ta vẫn bảo thế nào nhỉ, hãysống cho đúng tuổi của mình thì phải!___________________________________________________Một buổi tối mát mẻ, Nắng như mọi ngày ngồi ngẫm nghĩ 10’ trước khi đi ngủ. Màthực ra không phải, thằng bé ngồi đợi chat chit như mọi khi. Từ bao giờ nó đã quenvới việc chia sẻ với một người lạ, và lắng nghe những điều người ấy nói, quen đếnnỗi nó quên cả việc gặm nhấm mối tình trong sáng thủa còn rất ngây thơ. NickRainy_... sáng và Nắng tự dưn ...