Danh mục

Anh có biết đêm lạnh ra sao không?

Số trang: 25      Loại file: pdf      Dung lượng: 193.29 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 14,000 VND Tải xuống file đầy đủ (25 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trước mặt Như là cả xấp bài tập cho kỳ thi cuối năm gần đến. Nhưng ánh mắt nó cứ vướng vào ánh đèn ngoài cửa sổ. Ánh đèn phát ra từ dưới đường của cái chung cư cũ cả gia đình nó đang sinh sống. Hôm nay không như những ngày của hôm trước. Cây đèn sáng mãi chứ không sáng, tắt rồi-sáng-và tắt - cái hành động mà mấy hôm đầu bắt đầu ngồi học bài giữa đêm làm Như bực mình, đến độ muốn chạy xuống chữi té tát vào thằng con trai ngồi cạnh cây...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh có biết đêm lạnh ra sao không?Anh có biết đêm lạnh ra sao không?Như cắn bút. Trước mặt Như là cả xấp bài tập cho kỳ thi cuối năm gần đến. Nhưngánh mắt nó cứ vướng vào ánh đèn ngoài cửa sổ. Ánh đèn phát ra từ dưới đường củacái chung cư cũ cả gia đình nó đang sinh sống. Hôm nay không như những ngàycủa hôm trước. Cây đèn sáng mãi chứ không sáng, tắt rồi-sáng-và tắt - cái hànhđộng mà mấy hôm đầu bắt đầu ngồi học bài giữa đêm làm Như bực mình, đến độmuốn chạy xuống chữi té tát vào thằng con trai ngồi cạnh cây đèn trong sân chungcư. Nhưng nó chỉ tắt, sáng, tắt rồi sáng bỏ mặc sự chờ đợi thêm một lần tắt và sángnữa của cô bé để có cớ mắng nhiếc một người xa lạ.Và rồi cũng thành quen, cứ đến 12: 30am nó lại ngồi vào bàn để được thấy… đèntắt và sáng. Noí chính xác, cũng để nó nhìn lén qua cửa sổ một chàng trai ngồicạnh cây đèn, trên chiếc Vespa màu hồng nhạt.Mới đầu, nó tò mò lắm. Anh đến một cách đều đặn và hiền lành. Cứ đúng 12:30am, ngồi 30 phút và rồ gaz chạy thẳng ra cổng, rẽ phải. Lúc anh đến, hành độngđầu tiên là bật và tắt đèn. Anh không nhìn lên chung cư mà chỉ ngồi trên chiếc xevới khuôn mặt buồn cứ hướng về phiá xa xăm. Cứ như thế… 1 ngày… 2 ngày…và cả tuần nó đều thấy anh như thế. Nhưng tuyệt nhiên … chỉ như thế. Không aixuống ngồi cạnh anh. Anh cũng không ném đá lên chung cư như Romeo đã làm.Chỉ anh, chỉ Vespa và tắt-sáng-tắt-rồi sáng!Đôi lúc nó tò mò, Juliet của anh Vespa hồng này là ai. Con Bư tầng trên? Linhđiệu? Hay là Hương Nguyên? Cũng có lý… Hương Nguyên là đưá xinh nhấtchung cư này mà nó biết. Phải xinh mới si tình được như thế. Chứ anh Vespa hồngmà si tình với con Bư lầu trên thì nó có cơ hội cưa được hoàng tử William với tỷ lệcá cược 1 ăn 1 chứ không phải 1 ăn mấy trăm như Britney và Paris Hilton.Mà sao hôm nay anh không đến? Không phải hôm nay mà là hai ngày rồi mớiđúng. Bỏ cuộc rồi ư?---Bỏ mặc những suy nghĩ qua một bên, Như cắm đầu vào mười bài toán trên bàn.Rồi bỗng ánh đèn ngoài cửa sổ chớp tắt lấy đi sự tập trung nãy giờ của nó. Liếc rangoài cửa sổ. Anh và Vespa màu hồng xuất hiện cạnh cây đèn như chưa bao giờvắng mặt.Vẫn tất cả. Từ ánh mắt, phong cách mặc đồ, cái cách ngồi im lìm… dường chưabao giờ thay đổi.Nó bỗng đỏ mặt khi phát hiện mình nhìn anh - một người xa lạ bằng cách chămchú thái quá. Nhưng anh thật khác so với moị người, chẳng như lũ con trai lườibiếng và ngu ngốc ở lớp, chẳng như lão anh hai lạnh lùng cả ngày noí được vàitiếng kế phòng… ANH NHÌN LÊN NÓ – nó như giật bắn người. Như có dòngđiện chạy tùm lum trong người. Cảm giác tim đập thình thịch trong *****g ngựcnhư muốn nhảy ra.Thế mà… nó vẫn len lén nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, về phiá cây đèn đã từngchớp-tắt cách đây không lâu. Anh không còn nhìn lên mà lại nhìn về phiá trước.Không, không đúng... Tuy nó không nhìn được mắt anh rõ nhưng nó có cảm giácanh đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm lắm. Và chắc chắn, nó không hiện hữu ởphiá hàng rào trước mắt anh.Bất giác, nó muốn một điều dại dột và làm ngay tức khách.Ừ, anh giờ cách nó chỉ vài bước chân. “Làm gì vậy Như? Con Nguyên mà thấy thìchết…” - nhủ lòng nhưng bản thân thì không giữ được hai cái chân, 18 năm mà nóvẫn chẳng dạy được đôi chân làm theo ý mình.Anh nhìn nó, hoàn toàn không có một vẻ ngạc nhiên nào.Nó nhìn anh, ngạc nhiên hoàn toàn. Ánh mắt anh, cả khuôn mặt nữa. Tất cả hoàntoàn khác với góc nhìn xa, phiá trên - từ cửa sổ phòng.*im lặng**im lặng**nó quay lưng* xấu hổ, chẳng biết bản thân đang làm trò gì. Nó quay đi, bước vộivã như trốn tránh anh, dù chẳng biết anh là ai… dù chẳng biết tí gì về anh. Có đủxấu để nó trốn chạy như thế không?- Em sợ anh bắt cóc à?Nó xoay người lại, bất ngờ một tí với giọng noí của anh. Lần thứ 2 bất ngờ và lầnthứ 3 cảm giác anh hoàn toàn khác xa tụi con trai xung quanh nó.- Không – nó gật đầu đáp, mắt tìm xuống chân.- Không thế sao lại chạy? – Anh cười. Lần thứ 3 và lần thứ 4 cho bất ngờ và khácbiệt.- … À… ừm…- Anh chỉ giỡn thôi. Không cần trả lời đâu.*lại im lặng*- Em sống ở căn hộ trên kia à? – Anh chỉ tay về phiá cửa sổ phòng nó.- Ừm – nó gật đầu – em sống ở đấy. Sao anh biết?- Em nhìn dư nhiều để anh phát hiện ra.- Em… em…- Không sao đâu. Anh đâu có ý gì. Anh xin lỗi nếu làm em ngại.- Đâu. Không. Em nào có ngại gì chứ - nó lắc đầu – Nhưng… ừm. Em hoỉ anh mộtcâu được không?- Em cứ hỏi. Không sao.- Nhưng nó có quá tò mò đối với hai người chẳng quen không?- Vậy thì ta làm quen trước là được chứ gì – anh cười, ngừng một lúc – anh tênQuân, Hà Chí Quân. 20 tuổi. Còn em? Có quá tò mò để được biết không?- Em tên Huỳnh Như, Trần Huỳnh Như. 18 tuổi – nó dừng lại khi thấy mắt anh đưara sự bất ngờ - có sao hả anh?- Không… à không. Tên em giống giống một người bạn cũ của anh thôi. À, mà nócó phải là câu em đã muốn biết không?- Ơ… không. – nó lắc đầu như bông vụ dù biết anh đang g ...

Tài liệu được xem nhiều: