.............*o0o*.............. Tình yêu là gì? Đó là điều mà mọi người hay suy nghĩ và thắc mắc ( hoặc ít nhất là có tác giả), nhưng có ai ngờ trên thế gian này lại có người chưa từng biết đến thứ tình cảm đó, huống chi là định nghĩa về câu trả lời. Đó không phải là do con người đó kì lạ mà là số phận đã an bài như thế, thật trớ trêu
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh là quái vật! Anh là quái vật! .............*o0o*..............Tình yêu là gì? Đó là điều mà mọi người hay suy nghĩ và thắc mắc ( hoặc ít nhất là có tác giả), nhưng có ai ngờ trên thế gian này lại có người chưa từng biết đến thứ tìnhcảm đó, huống chi là định nghĩa về câu trả lời. Đó không phải là do con người đó kì lạ mà là số phận đã an bài như thế, thật trớ trêu! ______________ Giới thiệu nhân vật:Nó- Hoàng Tú Linh ( 16t): đứa con gái ngây ngô, nếu ai mới tiếp xúc đều thấy có chút kì lạ, nhưng rất giỏi võ và đầu óc thông minh bẩm sinh. Trần Minh ( 17t): một người con trai thần bí, không rõ lai lịch, cậu có một người bạn thân, ngoài ra không tiếp xúc với bất kì ai nữa. Hiểu Nam ( 17t): bạn thân của Minh, khác với Minh, Nam cởi mở hơn nhiều nhưng cậu cũng không bao giờ cho người khác biết nhiều về mình. Đây là 3 nhân vật chính, các nhân vật phụ khác khi xuất hiện sẽ g/thiệu sau! ________________ - Tuệ Nhi( pháp danh), con sau này phải cẩn thận hơn, mọi chuyện làm đều phải suy nghĩ kĩ càng trước, hiểu chưa?- Dạ! con biết rồi sư phụ! Sư phụ ở lại giữ gìn sức khỏe, con sẽ về thăm người thường xuyên!- Ừ! Được vậy thì ta mừng, nói thì nhớ đó nhe con, ko về thăm là ta giận đó khà khà-ông già với chùm râu bạc trằng hiền từ cười với nó, nhưng đôi mắt đã ươn ướt lúc nào không hay. - Sư phụ!... con… con sẽ về mà, người ở lại bảo trọng nhen, con đi đây!Nói rồi nó quay vội người đi mất, nó bước nhanh ra khỏi tầm mắt của sư phụ, tay quẹt giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Nó không thể khóc trước mặt người, làm vậy chỉ tổ làm người lo lắng hơn mà thôi. Ông lão nhìn theo nó, miệng mỉm cười theo cái bóng lon ton ngày một xa dần, rồi đột nhiên thì thầm: “ con à! Sau này nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn, không được nản chí nghe con”Bầu trời trong xanh không gợn mây, vài cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm những chiếc láyếu ớt lìa cành. Nó thong thả bước đi trên con đường mòn quen thuộc, con đường nàynó đã đi không biết bao nhiêu lần, có thể nhiều gấp triệu lần số tuổi của nó, nhưng giờđây nó nghĩ sẽ lâu lắm mới có thể quay lại nơi đây. Khẽ thở dài nó xốc hành lí lên vai rồi tiếp tục cất bước. 12h sau: “ tới rồi, một nơi xa lạ mình không hề biết, cuộc sống mới của mình bắt đầu từ đây. Chà những cái kia là gì ấy nhỉ? Lạ quá!”Nó thẩn thờ ngắm hết cái này đến cái khác, cái gì cũng quá xa lạ với nó, kiếm cái thân thuộc còn khó hơn lên trời. đường phố đông đúc, nhà cửa thì cao chót vót, và khắp mọi nơi đều ồn ào kinh khủng. ngơ ngác một lúc lâu nó mới sực nhớ ra vội cầm tờ giấy địa chỉ để tìm nhà.Đây rồi, đúng địa chỉ này mà haha. Nó reo thầm rồi nhanh tay kêu cổng. chậc! nhưng cái cổng này mở làm sao đây? Cổng gì mà xa lắc xa lơ nhà có nước kêu khảng cổhọng. loay hoay 1 hồi không biết làm sao, nó đành ngồi thụp xuống suy nghĩ, chợt nó thấy cái cục gì vuông vuông sát mép tường rào thế là không chần chừ chạy lại xem xét. À há lạ quá ta, không biết cài gì đây nữa, thử đụng vô xem sao. Nó ấn nhẹ cái chuông lập tức phát ra tiếng kêu, hoảng hồn nó lùi ra sau vài bước. một hồi không thấy gì nguy hiểm nó lại từ từ tiến sát lần nữa. Nhưng một giọng nói đột nhiên vang lên làm nó giật mình: - cô là ai? Người phụ nữ dè chừng hỏi nó nhưng vẫn mỉm cười - Hả? tôi á? Tôi là Hoàng Tú Linh, vừa mới tới đây thôi. - À, thì ra là cô à, vậy cô vào nhà đi. Người phụ nữ trung niên nhanh nhàu mở cổng kéo nó vô, dẫn nó vào trong nhà và không quên xách giùm hành lí. Nó e dè đi theo bà ta nhưng lập tức đôi mắt nó sáng lên, miệng há to hết cỡ. chả là ngôi nhà này to quá, hơn nhiều ngôi nhà của nó và sư phụ khi xưa. Bà ta khẽ cười nhìn nó rồi lại nói tiếp: - từ nay cô sẽ ở đây nhé, giờ tôi dẫn cô lên phòng, nào đi thôi! - Ơ… d… dạ! Nó không biết và cũng không hiểu nỗi tại sao nó lại được ở lại nơi cao sang này, chỉ biết 5 ngày trước sư phụ đưa nó tờ giấy và bảo nó tới ở thôi. Nó từ nhỏ đã răm rắp nghe lời sư phụ nên không cãi hay tò mò, ông bảo sao thì nó làm vậy. trong khi nóvẫn còn đang mãi mê căn phòng mới với nhiều thứ đồ đẹp lạ thường thì người phụ nữ đó vẫn tiếp tục: - cô Linh, ngày mai tôi sẽ đưa cô đi một số nơi trong thành phố, cô nhớ dậy sớm nghen! - Đi đâu hả cô? Nó tròn xoe mắt nhìn bà ngạc nhiên - Thì là 1 số nơi cần thiết đó mà, thôi cô nghĩ ngơi đi, khi nào nấu cơm xong tôi gọi. - Thôi, cháu đâu có mệt gì đâu, để cháu phụ cô làm - Tôi không sao mà, cô cứ ở lại phòng đi, thôi nhé! - Ơ cô cô!Cánh cửa đóng lại, chỉ còn nó trong căn phòng mới. thế là nó đi khắp phòng tần mần. chợt nó reo lên khi thấy cái ban công phía gần giường ngủ và chạy ào ra, dang rộngtay, mặt ngửa lên hít lấy hít để cái không khí mát rượi của buổi chiều, không ngờ nơiđây cũng trong lành như vậy, lúc này nó không còn thấy lạc lõng nữa rồi. xung quanh nó toàn là bãi cỏ xanh mướt, phía xa kia còn có 1 cái hồ nước rất rộng, luồn theođường đi vô nhà ban nãy là những khóm hoa sặc sỡ nhiều màu trông đẹp mắt. nhưng cái hay nhất mà nó phát hiện ra chính là 1 cây cổ thụ to lớn mọc sát ban công, haha thế này thì tha hồ mà leo lên leo xuống như xưa, nó nghĩ thầm hớn hở. ______ ...