Phút giây ngọt ngào và lãng mạn... Cuộc sống như con đường rải đầy hoa hồng... Không gian như tràn ngập giai điệu của hạnh phúc... Nhưng tất cả... lại diễn ra quá nhanh... Cho em một ngày hạnh phúc... Để đổi lấy là muôn vàn đau thương..
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh vẫn là định mệnh Anh vẫn là định mệnhPhút giây ngọt ngào và lãng mạn...Cuộc sống như con đường rải đầy hoa hồng...Không gian như tràn ngập giai điệu của hạnh phúc...Nhưng tất cả... lại diễn ra quá nhanh...Cho em một ngày hạnh phúc...Để đổi lấy là muôn vàn đau thương...Nhưng cho dù có thế nào...Anh vẫn là định mệnh của em...Mưa phùn về trên con phố tấp nập người qua lại. Những đôi tình nhân thắm thiết nắmtay, tựa bên nhau đi dưới màn mưa lất phất bay bay.Tôi bước chậm trên phố, lắng nghe những giai điệu tình yêu ngọt ngào vọng ra từ cáccửa hàng. Lặng lẽ cảm nhận mùi socola thoang thoảng thơm nồng trong không khí.Ngày lễ tình nhân.Tròn một năm rồi. Một năm kể từ ngày tôi chia tay người yêu cũ. Một năm kể từ ngàytôi tìm thấy định mệnh thực sự của mình. Và một năm... để quên đi tất cả.Nhưng có lẽ... dù cố gắng bao nhiêu đi nữa... tôi cũng sẽ không thể quên, không baogiờ quên.Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó. Mưa phùn cũng lất phất bay như hôm nay, con phốvẫn đông đúc như thế, gió vẫn nhẹ nhàng mơn man. Và... tôi vẫn cô đơn như vậy.Ngày hôm đó, là ngày tôi chia tay. Người yêu của tôi, mối tình của tôi, ba năm trời kỉniệm. Ba năm cho một tình yêu tôi hết lòng trân trọng. Ba năm cho một hạnh phúc tôiđắp xây trong tưởng tượng. Ba năm cho một mối tình đầu với những rung động nonnớt, ngây thơ.Chia tay. Anh nói ra hai từ đó rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức tôi tưởng như đó chỉ là làngió thoảng qua, nhẹ đến mức khiến tôi tưởng như mình đã nghe lầm, nhẹ đến mức làmtrái tim tôi dần dần tan vỡ.Chia tay. Ngày valentine trở thành ngày chấm dứt mối tình của tôi. Ngày lễ tình nhântrở thành ngày tôi cô đơn nhất.Một mình dạo bước trên con phố đông người, tôi lặng lẽ ngắm nhìn những cặp tìnhnhân tình tứ nắm tay nhau. Tôi lạc lõng hoàn toàn. Mọi người đều có đôi có cặp, chỉcòn mình tôi, một mình đơn côi.Những đôi tình nhân vui vẻ lướt qua. Từng tiếng nói cười hạnh phúc như một con daonhỏ cứa vào trái tim tôi, rỉ máu. Tiếng cười ngọt ngào của họ lại giống như một sự chếnhạo đối với tôi, chế nhạo sự cô đơn của tôi, chế nhạo một cô gái bị ruồng bỏ trongđúng ngày valentine.Cúi đầu nhìn mũi chân mình chạm trên nền đất lạnh, tôi cố ngăn dòng nước mắt chảyra. Tôi không thể khóc, tôi không muốn khóc. Ngay cả khi anh nói ra lời chia tay đó,tôi cũng không hề rơi một giọt nước mắt. Anh nói tôi quá lạnh lùng, anh nói tôi quámạnh mẽ, anh nói anh thích một cô gái đáng yêu và yếu đuối. Vì thế, anh rời xa tôi.Cô ấy đẹp, hơn tôi, một vẻ đẹp yếu đuối, khiến người khác nảy sinh ý muốn bảo vệ.Cô ấy ngây thơ và trong sáng. Cô ấy yếu đuối dễ bị tổn thương. Cô ấy là một nàngcông chúa dịu dàng thời hiện đại. Cô ấy tốt hơn tôi, ít nhất là anh nghĩ thế. Cô ấy hợpvới anh hơn tôi, có lẽ vậy.Tôi nghĩ mình hiểu anh. Nhưng có lẽ là không phải. Anh hoàn hảo. Anh là tâm điểmcủa mọi sự chú ý. Còn tôi, sự lạnh lùng của tôi lại khiến mọi người chỉ dám đứng từxa nhìn, không thể tiến lại gần. Nhưng cuối cùng, anh đã đến bên tôi. Và tôi đã chấpnhận anh. Có thể là do tôi quá cô đơn, cũng có thể là do anh đặc biệt.Anh dịu dàng và hay cười. Nhưng thực ra, trong anh có cái gì đó rất bí ẩn, có cái gì đókhiến người khác không thể hiểu nổi, kể cả tôi. Sâu thẳm trong tâm hồn anh, vẫn cómột điều gì đó, tôi không hề biết. Anh khó hiểu. Ba năm bên nhau, nhưng cuối cùngtôi cũng chấp nhận buông tay, rất nhẹ nhàng. Không phải là tôi không yêu anh. Tôivẫn yêu anh, yêu rất sâu đậm. Không phải là vì anh có người khác. Chuyện của anh,thực ra tôi đã biết từ rất lâu rồi, tôi chỉ đợi, đợi quyết định của anh. Tôi buông tay anh,vì phát hiện ra, tôi chưa bao giờ hiểu anh. Anh nghĩ gì, tôi không thể nào đoán được.Con người thật của anh, tôi cũng không biết. Góc khuất trong tâm hồn anh, tôi lạicàng không thể chạm tới.Nên tôi buông tay. Đó là sự giải thoát, là cách tốt nhất cho cả tôi và anh. Tôi vĩnh viễnkhông thể hiểu anh. Anh, có lúc ngọt ngào, có khi xa cách. Có lúc ấm áp, có lúc lạilạnh lùng. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể hiểu, anh có yêu tôi hay không? Và nếucó thì yêu như thế nào? Yêu đến mức độ nào?Những câu hỏi đó, chỉ có anh mới có thể trả lời. Nhưng tôi sẽ không hỏi. Tôi vẫn cònlòng tự tôn của mình. Có thể nói là tôi quá cao ngạo, cũng không sai. Tôi sẽ không hỏimột người đã hết yêu mình những câu hỏi đó, giống như cầu xin một chút tình yêucòn sót lại. Tôi muốn giữ lại cho mình chút kiêu hãnh cuối cùng.Mùi cà phê sữa thơm ngọt ngào, lấn át mùi socola thoang thoảng bay.Tôi dừng chân.Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ, tôi tới chỗ ngồi bên cửa sổ, chỗ ngồi quen thuộc của tôi.Nguyệt vẫn là nơi duy nhất có thể khiến tâm trạng tôi bình ổn. Mặc dù ngàyvalentine, nơi này cũng rất đông khách, nhưng nó vẫn có cái gì đó rất riêng, khôngmột nơi nào có được.Nguyệt có cái gì đó rất bình lặng. Có thể do cách bài trí ở nơi này, chỉ có hai màuchủ đạo, trắng và xanh lam, điểm thêm một chút màu xanh cây lá. Mà cũng có thể, cáibình lặng ở nơi đây đến từ những bản nhạc dương c ...