Danh mục

Bác Sĩ riêng của Mao - Phần 2 (1949-1957) Chương 2

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 165.92 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phần 2 (1949-1957) Chương 2Năm 1949 tôi tròn 29 tuổi. Tôi là bác sĩ hàng hải ở Xít nây (úc). Qua báo chí tôi hiểu rằng thành phố quê hương tôi ngừng tiếng súng. Ngày 31-01-1949 tất cả dân Bắc Bình (tên gọi Bắc Kinh thời đó) đổ ra đường để đón chào những người giải phóng mình. Kéo về đây có cả lãnh đạo đảng cộng sản. Họ dự định thành lập Cộng hoà Nhân dân Trung hoa. Bắc Bình lại trở thành Bắc Kinh là thủ đô Trung quốc. Tên gọi Bắc Bình, nghĩa là bình yên phương...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bác Sĩ riêng của Mao - Phần 2 (1949-1957) Chương 2 Phần 2 (1949-1957) Chương 2Năm 1949 tôi tròn 29 tuổi. Tôi là bác sĩ hàng hải ở Xít nây (úc). Qua báo chí tôihiểu rằng thành phố quê hương tôi ngừng tiếng súng. Ngày 31-01-1949 tất cả dânBắc Bình (tên gọi Bắc Kinh thời đó) đổ ra đường để đón chào những người giảiphóng mình. Kéo về đây có cả lãnh đạo đảng cộng sản. Họ dự định thành lập Cộnghoà Nhân dân Trung hoa. Bắc Bình lại trở thành Bắc Kinh là thủ đô Trung quốc.Tên gọi Bắc Bình, nghĩa là bình yên phương Bắc. Tên gọi Bắc Kinh nhận đượcsau khi chính phủ Tưởng Giới Thạch rút về thủ đô phía nam - thành phố NamKinh. Nội chiến trong nước giữa những người cộng sản và Quốc dân đảng vẫn tiếptục, nhưng không ai hoài nghi rằng về chiến thắng của hồng quân Trung quốc.Bắc Kinh là thành phố quê hương tôi, ở đó tôi sống 13 năm đầu tiên cuộc đời. Nhàcủa chúng tôi xây theo phong cách truyền thống Trung hoa. Gia đình tôi giàu cóvà thuộc về hạng trên. Thực tế chúng tôi sống không phải trong nhà riêng biệt, màtrong một khu gồm nhiều nhà một tầng mái ngói và ba sân riêng biệt trồng cỏ vàrau. Chúng tôi sống ở phía nam Cấm Thành ở khu Lưu Linh Chương. Khu nàyngay lập tức bắt đầu sau bức tường dày, ngăn cách Thành Nội hoặc chỗ ở hoàngđế. Cứ mỗi năm một lần, ngày lễ Xuân, mọi người Bắc kinh đổ về đây. Tại đây cóthể mua được đồ chơi Trung quốc cho trẻ con. Tên gọi Lưu Linh Chương xuấtphát từ chữ Trung quốc Lưu Linh - bắt mắt. ở đây thời Minh có xưởng thợ làmngói mạ vàng cho các toà nhà hoàng cung.Cụ tổ tôi chết trước tôi ra đời, nhưng gia phong mà cụ lập ra vẫn được giữ gìn.Chân dung cụ treo ở một phòng mà chúng tôi thường tụ họp tất cả gia đình vài lầntrong năm để ma ứtưởng nhớ cụ. Phòng thăm bệnh của cụ là bảo tàng gia đình. Cụlập hiệu thuốc trong đó các thày lang. Cụ tôi là người giàu nhưng mọi người kínhtrọng và quý cụ vì cụ luôn luôn giúp đỡ người nghèo. Trong hiệu thuốc ngườinghèo có thể nhận thuốc không mất tiền. Không những người dân Lưu LinhChương mà còn cả Bắc Kinh biết cụ. Tôi lớn lên trong gia đình, nơi người ta chorằng người nghèo chịu đựng đau khổ và cần từ thiện.Tuy nhiên do sự giàu có của chúng tôi đã tạo ra bức tường vô hình ngăn cách vớicác gia đình nghèo. Mẹ tôi không cho phép tôi chới với trẻ con gia đình nghèo,trong thời ấy có nhiều ở Bắc Kinh. Từ thuở thơ ấu, gia đình khuyên tôi cần tiếp tụctruyền thống gia đình và trở thành bác sĩ. Tôi cho rằng tôi được sinh trong gia đìnhlựa chọn và tự hào về tổ tiên.Chú tôi, em út của bố tôi, cũng trở thành bác sĩ và cũng cứu giúp người nghèo. Khitỉnh Hồ Nam có bệnh thương hàn, chú tôi tự nguyện đến đó để cứu họ và chínhông cũng bị lây bệnh và chết khi chưa tròn 30 tuổi. Vợ goá của chú tôi và hai contrai cùng sống trong ngôi nhà chúng tôi, tôi coi họ như anh trai mình. Tôi còn cóngười anh, con người vợ trước của bố tôi. Anh cũng coi họ như anh em ruột củamình. Bố tôi cưới mẹ tôi sau cái chết của bà vợ đầu.Bố tôi đã phá vỡ gia phong. Năm 1920 ông sang Pháp thực tập. Lúc ấy tôi mới rađời. Tôi biết mặt bố mãi 7 năm sau. Qua thư từ, chúng tôi biếttrong số sinh viêncủa nhóm bố tôi có Chu Ân Lai, người mà ông đánh bạn. Tình bạn của họ giữđược đến tận khi bố tôi mất, dù rằng Chu Ân Lai trở thành lãnh tụ cộng sản, cònbố tôi thuộc về những người quốc gia thân Quốc dân đảng, và có chức vụ caotrong chính phủ Tưởng Giới Thạch.Việc bố tôi quay về nước gây ra một bê bối. Ông mang theo một bà vợ người Phápvà bà cũng sống trong ngôi nhà chúng tôi. Mẹ tôi là một phụ nữ Trung quốc điểnhình, xuất thân từ tầng lớp dân thường. Trên vai mẹ tôi là cả gánh nặng gia đình,kinh tế nuôi dậy con cái nhưng bà biết cách cư xử với họ hàng và người thân nhưbao phụ nữ chung thuỷ, đảm đang. Theo tục lệ Trung quốc việc đàn ông giàu cónhiều vợ là tương đối phổ biến. Nhưng gia phong của chúng tôi thì không chấpnhận việc xuất hiện bà vợ hai của bố mà họ cho rằng đó là sự nhục nhã cho giađình.Bà vợ hai của bố tôi là người ngăn nắp và có giáo dục. Bà dậy tiếng Pháp ở đạihọc tổng hợp Bắc Kinh đại học và luôn luôn thân thiện với tôi. Tuy nhiên tôi cảmthấy rằng mẹ tôi căn răng chịu đựng việc này. Mẹ tôi thường trút nỗi bự tức xuốngđầu tôi và tôi cũng đôi khi cãi lại. Chỉ khi lớn rồi, tôi hiểu rằng trong vụ việc bố tôicó lỗi.Thậm chí thời thơ ấu tôi không thích bố tôi. Hiếm khi bố con nói chuyện với nhautrừ khi ông chửi mắng tôi, còn tôi thì bỏ ngoài tai. Tất vả mọi người còn lại tronggia đình đối xử với nhau thân mật và kính trọng. Sự bình đẳng trong gia đình tôiđã tồn tại từ lâu, cho nên thái độ gia trưởng của bố tôi đã xúc phạm không nhữngđến chúng tôi mà còn đến ký ức giòng họ chúng tôi. Ngay sau khi quay về Trungquốc bố tôi cùng bà vợ hai chuyển đến Nam Kinh. Sau một số năm bà vợ ngườipháp của ông từ trần. Ông gặp phụ nữ hết người này đến người khác nhưng chẳngcưới ai cả. Tôi rất xấu hổ về tư cách của ông, và tôi quyết tâm học hành để trởthành một b ...

Tài liệu được xem nhiều: