Chương 1 - Vũ Di Sơn Thượng Mạng Mang Hận Sát Tinh Xuất Thế Hữu Nhân VongTrận mưa hạ phủ mờ ba mươi sáu đỉnh núi của rặng Vũ Di Sơn. Du khách phải đứng xa vài dặm mới thấy được hết vẻ đẹp kỳ tú của ngọn danh sơn. Dẫu nắng hay mưa, rặng núi ở phía Bắc Phúc Kiến này cũng không mất đi sức quyến rũ của mình. Nhân gian thường truyền tụng câu: "Vũ Di Sơn thủy thiên hạ kỳ". (Non nước Vũ Di Sơn là kỳ lạ nhất thiên hạ.) Vũ Di Sơn, tuy chỉ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bạch Nhật Quỷ HồnBạch Nhật Quỷ Hồn Ưu Đàm Hoa Bạch Nhật Quỷ Hồn Tác giả: Ưu Đàm Hoa Thể loại: Truyện Kiếm Hiệp Website: http://motsach.info Date: 11-October-2012Trang 1/331 http://motsach.infoBạch Nhật Quỷ Hồn Ưu Đàm Hoa Chương 1 - Vũ Di Sơn Thượng Mạng Mang Hận Sát Tinh Xuất Thế Hữu Nhân VongTrận mưa hạ phủ mờ ba mươi sáu đỉnh núi của rặng Vũ Di Sơn. Du khách phải đứng xa vài dặmmới thấy được hết vẻ đẹp kỳ tú của ngọn danh sơn. Dẫu nắng hay mưa, rặng núi ở phía BắcPhúc Kiến này cũng không mất đi sức quyến rũ của mình.Nhân gian thường truyền tụng câu:Vũ Di Sơn thủy thiên hạ kỳ. (Non nước Vũ Di Sơn là kỳ lạ nhất thiên hạ.) Vũ Di Sơn, tuy chỉ làngọn núi thấp, cao độ hai trăm mười mấy trượng, nhưng với địa hình chín khúc, ba mươi sáungọn núi, chín mươi chín hang động, đã trở thành một trong những dãy núi xinh đẹp nhất TrungHoa.Từ đời Tống, Vũ Di Sơn đã được các đế vương quan tâm, chú ý. Các vua chúa thường đến đây,trước là tế lễ, sau là ngoạn cảnh. Các văn nhân Nam Tống như Tân Khí Tật, Lục Du đều đã đếnnơi này.Trên sườn núi có những công trình kiến trúc như Tam Thanh Điện, Ngọc Hoàng Các, TừĐường Lưu Lãm... Nhưng cũng có vài ngọn núi vắng bóng chân người, do địa hình hiểm trở, ácthú dẫy đầy. Du khách chẳng bao giờ dám tìm đến đấy cả! Một trong vài ngọn núi cô tịch ấy làđỉnh Hổ Phong.Nghe tên cũng biết nơi ấy là lãnh địa của loài mãnh ác thú. Thác Hổ Tuyền chảy từ lưng chừngnúi xuống như dải lụa bạc, hơi nước mượn ánh nắng mà tạo nên những vòng cầu rất đẹp. Tiếc làkhông ai dám đến thưởng thức cảnh quan tuyệt mỹ kia!Nếu có người đủ khả năng bám vào những mõm đá cạnh sắc như dao trên vách đá dựng đứngcao ba chục trượng cạnh thác Hổ Tuyền mà trèo lên đến bình đài phía trên, sẽ phát hiện chủnhân thực sự của ngọn núi Hổ Phong này!Nơi cư trú của họ là một hang động thiên nhiên rộng rãi, cạnh dòng suối chảy từ đỉnh núixuống. Cảnh vật ngoài cửa hang xanh tươi, diễm lệ bao nhiêu thì không khí trong hang u ámbấy nhiêu!Thạch động u ám không phải vì thiếu ánh sáng mà vì cảnh tượng mà chúng ta sắp nhìn thấy.Bước vào chừng năm trượng, bên vách tả là một tảng đá lớn được đục đẽo vuông vắn, cao chừngnửa trượng. Trên ấy có một xác nữ nhân, ngồi xếp bằng, mái tóc dài phủ lưng bạc như sương,lất phất bay bởi ngọn gió Nam lạc vào. Da thịt trên mặt bà ta đã khô quắt lại, để lộ hàm răngtrắng nhởn, tạo dáng một nụ cười quái dị và ghê rợn.Bộ y phục màu hồng sặc sỡ trên cơ thể tử thi cũng không làm giảm được vẻ ám uổng, chết chóctrong hang.Thế mà nơi đây vẫn có người sống. Đó là một nữ nhân tuổi gần tứ thập, dung nhan xinh đẹp phithường nhưng sắc diện lạnh lùng, khắc nghiệt. Người thứ hai là một cậu bé độ mười ba tuổi. CậuTrang 2/331 http://motsach.infoBạch Nhật Quỷ Hồn Ưu Đàm Hoata đang trần truồng nằm trên một tảng đá bằng phẳng, mắt nhắm nghiền lại, môi mím chặt. Vànữ nhân kia đang cật lực đánh tới tấp vào thân thể cậu bé, bằng một bó gồm những cọng rễ câysần sùi, nhỏ hơn mút đũa. Tiếng roi xé gió, rít lên ghê người.Thỉnh thoảng bà ta nhúng bó rễ cây ấy vào một nồi nước đen nhánh, và tiếp tục đánh.Những nhát roi đã để lại trên thân thể cậu bé những vết hằn rướm máu.Sau khi đánh hết lược thân trước, lại lật sấp cậu bé đánh tiếp.Cảnh tượng tàn nhẫn, vô nhân kia khiến người ngoài phải sôi giận.Nhưng hãy nhìn kỹ những giọt lệ đọng ở khóe mắt người phụ nữ! Bà cũng khóc như bao nhiêungười phụ nữ trên cõi đời này! Đứa bé kia chính là đứa con đứt ruột đẻ ra của Mông Diện La SátPhùng Lệ Phi. Nó có cái tên rất khó nghe:Nam Cung Hận Thiên!Phùng nương nhìn những vết roi phủ đầy thân sau, lau nước mắt rồi nghiêm nghị bảo:- Thiên nhi! hôm nay như thế là đủ, ngươi ra sau ngâm thuốc đi!Cậu bé lồm cồm ngồi lên, dương đôi mắt to tròn, lo lắng hỏi:- Mẫu thân! Phải chăng sức khỏe của người đã suy giảm nên hài nhi không còn nghe đau đớn gìcả?Phùng nương cảm động và hài lòng:- Không phải đâu, đó là do công phu Thiên Ma Bách Luyện của ngươi có hỏa hầu rồi đấy! Chỉcần thêm ít máu của con Hồng Sắc Mãng Xà là thành công. Lúc ấy, dù ngươi có rớt từ đỉnh thácxuống cũng không thể chết được!Hận Thiên vui vẻ nói:- Mẫu thân nói quá, làm gì có chuyện ấy?Phùng Nương mỉm cười:- phải! Ta chỉ ví dụ thế thôi! Thực ra công phu này chỉ làm tăng sức chịu đựng của ngươi lên gấpmười lần so với người thường. Như vậy cũng đủ gọi là kỳ tích rồi! Thiên nhi đi ngâm thuốc đi,nhớ ngâm cả đầu đấy nhé!Cậu bé phụng phịu đáp:- Hài nhi không sợ đau đớn, chỉ sợ mùi thuốc hăng hắc khó chịu kia thôi.Chợt nhận ra ánh mắt nghiêm khắc của mẫu thân, Thiên nh ...