Danh mục

Bài tập phát triển kỹ năng quản trị 2

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 68.00 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bài tập “Soi mình qua gương” Sinh viên thực hiện: Nguyễn Văn Khánh 34k16, lớp PTKNQT 03Thưa cô, em thường xuyên theo dõi chuyên mục “Chuyện khó tin nhưng có thật” đăng trên báo An ninh thế giới
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bài tập phát triển kỹ năng quản trị 2Bài tập “Soi mình qua gương”Sinh viên thực hiện: Nguyễn Văn Khánh 34k16, lớp PTKNQT 03Thưa cô, em thường xuyên theo dõi chuyên mục “Chuyện khó tin nhưng có thật” đăng trên báo Anninh thế giới cuối tháng. Từ những câu chuyện ở đó, em nhận ra được nhiều bài học bổ ích,chúnggiúp em thay đổi trong cách nghĩ để hoàn thiện bản thân mình, giúp em vững tin vào những điềutốt đẹp luôn ở quanh ta, giúp em dần trả lời câu hỏi: Ta tồn tại vì ai ?Vì điều gì?Mỗi ngày trôi quata phải làm gì? Mục tiêu của ta hướng đến là gì? Sống không có lý tưởng thì thật vô nghĩa phảikhông cô ???Ở đó có hơn 100 câu chuyện nhưng em xin được trích nguyên văn câu chuyện thứ 97 : “Tôi là mộtngười cha tội lỗi”Phần 1: Câu chuyện“Tôi có một nỗi khổ trong lòng, chôn giấu suốt bao nhiêu năm nay. Càng cố quên thì càng nhớ,càng cố chôn giấu lại càng không thể xóa bỏ được. Năm nay cũng đã ngoài 70 tuổi rồi, thời gianhữu hạn, tôi nghĩ chỉ có việc nói ra nỗi khổ của lòng mình với thiên hạ, với trời đất, may ra tôi mớithanh thản, để mai này nhắm mắt xuôi tay linh hồn tôi mới siêu thoát được trong cõi vĩnh hằng.Tôi nguyên là một bác sỹ nghỉ hưu. Vợ tôi cũng trong ngành Y, bà ấy từng là y tá giỏi của trạm ytế nơi tôi làm Trạm trưởng. Cả hai cùng làm nghề y nên việc cứu người coi như là nhiệm vụ vàbổn phận. Không kể bất kỳ đêm hôm, mưa gió, ai đau ốm, ai sinh nở, ai không kịp đến trạm y tếxã, hễ cứ có người gọi là vợ chồng tôi lại bươn bả tới tận nhà khám và cho thuốc để chữa trị kịpthời. Dân làng kính trọng vợ chồng tôi như một người có ân đức lớn.Gia đình chúng tôi sống hạnh phúc và êm ấm trong vòng tay yêu thương của dân làng. Ngày mùa,có củ khoai ngon, cân nếp dẻo mọi người đều mang đến cho vợ chồng tôi coi như món quà trả ơnnghĩa những lúc vợ chồng tôi giúp họ trong cơn hoạn nạn. Vợ chồng tôi sinh được hai đứa con,một trai một gái. Hai đứa con tôi nổi tiếng trong làng bởi chăm ngoan học giỏi. Nhất là cậu con traiđầu lòng càng lớn càng khôi ngô tuấn tú. Cháu mang dáng dấp cao lớn của bố và gương mặt thuầnhậu đẹp đẽ của mẹ.Nhiều lúc nhìn hai đứa con, vợ chồng chúng tôi lấy làm mãn nguyện và cảm ơn số phận đã manghạnh phúc đến tròn đầy cho gia đình tôi. Con trai tôi từ nhỏ cháu đã tâm nguyện lớn lên theo nghềbố mẹ để cứu người. Tốt nghiệp lớp 12, cháu thi đỗ vào Đại học Y Hà Nội. Con gái tôi lại mơlàm cô giáo dạy văn, nên cháu vào Đại học Sư phạm Hà Nội. Hai đứa vào đại học lần lượt cáchnhau 3 năm.Cùng một lúc nuôi hai đứa con đi học đại học những năm tháng đất nước vừa qua bao cấp, kinh tếrất khó khăn, lương công chức của hai vợ chồng rất thấp, nên cuộc sống của chúng tôi vô cùng vấtvả. Vợ chồng tôi phải xin ruộng để làm thêm, trồng lúa, trồng khoai sắn, chăn nuôi lợn gà để cảithiện cuộc sống và dành cả 2 suất lương cho con đi học. Mấy năm đầu, con trai tôi chi tiêu rất tiếtkiệm, nhưng đến năm thứ 3, thứ 4, đặc biệt là hai năm cuối của đại học, cháu chi tiêu rất nhiều,tháng nào vợ chồng tôi cũng phải bán lợn để gửi cho con. Việc học của con trai rất tốn kém, cháuxin tiền liên miên, bao nhiêu tiền gửi cho cháu chỉ được dăm bữa nửa tháng là hết sạch.Thương con, cứ nghĩ là con học năm cuối, phải đi thực tập, vất vả nhiều, chi phí nhiều nên hai vợchồng cứ cặm cụi làm và dồn hết cho con. Chính sự chủ quan quá tin vào con mình nên vô tình vợchồng chúng tôi đã để cháu tuột khỏi sự quản lý của gia đình mà rơi vào vòng xoáy cuộc đời. Bấthạnh cũng giáng xuống đầu vợ chồng tôi kể từ đó.Sau 6 năm học, con tôi tốt nghiệp ra trường. Khi vào trường cháu là một thanh niên tuấn tú khỏemạnh và rất đẹp trai, ngày ra trường cháu ốm yếu xanh xao và gầy gò. Cứ nghĩ do việc học y khoavất vả, hai vợ chồng rất thương, cứ ra sức bồi bổ cho con khỏe, để chuẩn bị xin cho con đi làm.Chúng tôi đâu hề hay biết rằng con tôi đã bị nghiện ma túy nặng. Phải rất lâu sau đó, chúng tôi mớibiết được sự thật kinh hoàng này. Đó là thời điểm tôi dẫn cháu đi xin việc, giục con ra Hà Nội lấybằng tốt nghiệp để về nộp lên tổ chức thì thấy cháu cứ khất lần chối quanh. Khi tôi buộc cháu đithì cứ mỗi lần đi là cháu lại xin rất nhiều tiền, đi được dăm bữa về tiền tiêu hết sạch mà bằng tốtnghiệp chẳng thấy đâu. Cháu lấy lý do lúc thì cô văn thư đi vắng, lúc thì thầy hiệu trưởng khôngcó nhà, đủ mọi lý do khác nhau để không thể lấy được bằng tốt nghiệp.Sinh nghi ngờ vì thấy tâm tính con thay đổi, tôi quyết định bảo với vợ để tôi ra trường của con hỏitình hình cụ thể xem sao. Không ngờ, ra đến nơi tôi mới hay con tôi đã vi phạm kỷ luật, bị đuổihọc trước đó 2 năm trời mà vợ chồng tôi không hề hay biết. Linh cảm của người cha biết conmình đã trượt ngã, nhưng trượt ngã bởi lý do gì thì tôi đang phân vân. Trên đường về nhà tôi đãnghĩ đến hàng ngàn vạn lý do để có thể con tôi rơi vào trường hợp đó. Nào là con tôi bị kẻ xấu lôikéo, hoặc có thể con tôi bị rơi vào một hoàn cảnh bất đắc dĩ nào đó mà phải đền tiền cho người ta,hoặc con tôi đánh bài, cắm quán, chểnh mảng ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: