Danh mục

Bản giao hưởng tình yêu.

Số trang: 26      Loại file: pdf      Dung lượng: 248.62 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 17,000 VND Tải xuống file đầy đủ (26 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Em ngồi ở chiếc xích đu bằng gỗ, hai dây treo trên cành của cây cổ thụ cao lớn. Hàng mi thanh cong lên, miệng nhẩm hát theo giai điệu bài Fly me to Polaris thân thuộc. Long long agoTôi gặp em vào một buổi chiều mưa phùn. Em mặc chiếc váy màu trắng, như một cụm khói mỏng tang neo đậu giữa cuộc đời lắm phiền muộn và lo toan này
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bản giao hưởng tình yêu.Bản giao hưởng tình yêEm ngồi ở chiếc xích đu bằng gỗ, hai dây treo trên cành của cây cổ thụ caolớn. Hàng mi thanh cong lên, miệng nhẩm hát theo giai điệu bài Fly me toPolaris thân thuộc.1. Long long agoTôi gặp em vào một buổi chiều mưa phùn.Em mặc chiếc váy màu trắng, như một cụm khói mỏng tang neo đậu giữa cuộc đờilắm phiền muộn và lo toan này. Em đứng đó, co cụm vào góc khuất của mái hiên,những hạt mưa vô tình hắt vào em, đôi tay mảnh mai cứ siết lấy chiếc áo khoácnhư trốn tránh những vệt lạnh đang cố tình quất vào da thịt.Trời vẫn cứ mưa.Dưới một hiên nhà nào đó, giữa một khu phố nhập nhòe ánh điện vàng nào đó, emnhư sinh thể yếu ớt. Màu trắng khiến em như vô hình, khiến tôi cứ như đang nhìnthấy một hình bóng đơn độc, mơ hồ. Giống những linh hồn không bao giờ thanhthản, cứ dìu dặt những nơi vô định… Tôi đứng cách em một quãng, đủ gần để thấyđôi mắt buồn màu nâu sóng sánh những vệt nước đã chực trào. Mưa hay nướcmắt?”Chiếc máy ảnh đưa ngang tầm mắt, tách. Góc nhìn u xám, đôi mắt nâu buồn vờivợi,thân hình mảnh mai và mưa…Khi tôi định đến gần em, chỉ để nói một vài câu gì đó, thì em bước ra ngoài trời.Mưa như mũi tên xuyên thẳng vào em, những tưởng đã có máu thẫm từ những vếttích mưa để lại, nhưng không, chỉ là sự tê lạnh của người con gái ấy…- Cô gái ơi!Em ngoảnh nhìn tôi, cái nhìn hoảng hốt, lo lắng và đẫm. Em như ngạc nhiên,nhưng rồi khóe môi nở nụ cười hiền lành.- Tôi đưa cô về nhà, mưa lớn rồi, trời lại sắp tối thế này.- Vâng!Tôi choàng chiếc áo khoác may bằng flanen vào vai em. Đôi vai mới mảnh mailàm sao. Chợt em khựng lại. Đưa mắt về góc khuất em vừa đứng. Có một câyviolin nằm đơn lẻ ở đấy. Tôi cuộn chặt cây đàn trong chiếc áo mưa giấy. Đèn vàng.Lặng. Em và tôi. Và violin thiếu đi cây vĩ. Dường như cả ba là ba mảnh ghép hoàntoàn khác biệt, không điểm chung, không gì cả. Là rỗng. Là vô tình. Là vậy thôi.Mưa ko ngừng rơi. Vẫn cứ rả rích, những chiếc bong bóng nước cứ vỡ tan khi chỉvừa hình thành. Tôi vẫn cứ bước song song với em. Mái tóc dài bết lại, những cọngtóc mai ôm gọn khuôn mặt trắng bệch vì lạnh. Bàn tay em đút sâu vào túi chiếc áokhoác của tôi, thi thoảng, em thở nhẹ. Những hình dáng bé nhỏ của khói cứ thếcuộn ra…- Anh thích nghe violin chứ?- À, cũng có. Tôi thường nghe nhạc giao hưởng khi căng thẳng, một dạng giải tỏastress hiệu quả.- Anh biết bản Long long ago không?- Của một tác giả người Nhật đúng không?- Em chơi thử cho anh nghe nhé.Những giai điệu tha thiết, buồn đến run người cứ thế chảy ra từ đôi tay em. Tiếngmưa làm thành một nền nhạc hoàn hảo, Long long ago… Và em, khe khẽ hát theodòng nhạc…“Có một vài nỗi đau, mà con người rồi sẽ quên ngay khi vừa chạm vào. Nhưng cómột vài nỗi đau cứ thế âm ỉ mãi, như than hồng trong lò, như sóng nhỏ bào mòn đácuội.Khi tình yêu ra đi, vết thương như rộng ra, sâu hơn. Để rồi khi chính tình yêu ấytrở về trong một ngày nhiều gió, vết thương tưởng chừng đã lành lại rách toạc.Đôi khi, chỉ cần hai trái tim lỡ một phần tỉ của nhịp đập, đã là xa nhau rồi… Thờigian nào có thể ngừng trôi? Có phải là thời gian đã từ lâu về trước, thời gian tabên nhau…?”Tiếng đàn ngưng bặt. Vài giọt nước mắt khẽ khàng rơi. Tôi vô thức, ôm lấy em, vỗvề.- Ngoan nào, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi…Chúng tôi ngồi bệt dưới một mái hiên nhỏ. Trời tối. Đèn vàng phả lên sự tĩnh mịchđến kì quái cho không gian nơi này. Cô ấy im lặng. Nước mắt vẫn rơi, tay vẫn bấuchặt vào tôi như một điểm tựa.- Anh có muốn nghe truyện cổ tích không?- Ừ!Giọng nói mềm, toát ra sự thương cảm đến lạ lùng.Và cô ấy, ngả đầu vào tôi, lả đi. Hơi thở đứt quãng, nhưng giọng nói vẫn đều đềuthoát ra như một cuộn băng catsette đã cũ, trầy xước và nhiễu. Khó nghe, nhưng dễcảm…2. Painted Heart“Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa nhỏ. Nàng sống trong một lâu đàirộng lớn. Lâu đài ấy rộng, trống và lạnh. Nàng chỉ có thể làm bạn với một cây nến,một con dao bạc nhỏ và một chiếc đàn vĩ cầm. Ngày qua ngày, nàng chơi nhữngbản nhạc vui tươi, hi vọng rằng bản thân mình sẽ không phải sống đơn độc như thếnày mãi. Nàng thắp nến vào 12h đêm, chỉ để nhìn thấy một chút ánh sáng trongmàu đen của cô quạnh, nàng dùng con dao bạc khắc vào cạnh giường một vệt mỗikhi qua ngày mới…Cuộc sống buồn tẻ trôi đi.Một ngày nọ, chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đến vùng đất ấy. Chàng chặt đứt ổkhóa của lâu đài, ánh sáng lọt vào, lấp lánh trên những dây thường xuân đã giàcỗi vì thời gian. Chàng xuống ngựa, bước qua từng gian phòng. Và chàng gặpnàng công chúa ấy. Nàng ngước đôi mắt tròn nhìn chàng. Và khi đôi tay chàngđưa ra, lịch thiệp, hào hoa. Nàng đặt tay mình vào đấy. Tin cậy, yêu thương.Trước khi rời khỏi lâu đài, nàng không quên mang theo con dao bạc và ngọn nếncùng cây đàn. Như vật tri âm cố hữu không thể lìa bỏ.Tòa lâu đài của chàng hoàng tử rất rộng. Nhiều người ngỡ ngàng trước sự xuấthiệ ...

Tài liệu được xem nhiều: