Danh mục

Bản tình ca cuối quay về bên em

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 185.39 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Gửi linh hồn anh vào ngàn cơn gió Mang những yêu thương quay về bên em Gửi tình yêu anh vào cánh chim trời Mang những kí ức quay lại Thay anh... quay về bên em..." Nhẹ nhàng. Giai điệu u buồn chầm chậm lan tỏa trong không gian.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bản tình ca cuối quay về bên em Bản tình ca cuối quay về bên emGửi linh hồn anh vào ngàn cơn gióMang những yêu thương quay về bên emGửi tình yêu anh vào cánh chim trờiMang những kí ức quay lạiThay anh... quay về bên em...Nhẹ nhàng. Giai điệu u buồn chầm chậm lan tỏa trong không gian. Ánh tà dươngxuyên qua ô cửa kính, phủ quanh căn phòng. Nỗi buồn như ngưng đọng trongkhông gian.Bao lâu rồi anh nhỉ? Đã bao nhiêu lâu kể từ ngày anh ra đi, bỏ em lại một mình nơiđây với những kỉ niệm của đôi ta?Bao lâu rồi? Em cũng không còn nhớ rõ nữa. Chỉ biết rằng, nó đã rất lâu, rất lâu...Một khoảng thời gian dài không có anh, em bơ vơ lạc lõng trên con đường ngập lávàng rơi, em bơ vơ giữa dòng thời gian trôi qua vội vã và những trang kỉ niệm nhạtnhòa. Không anh!Em đã học cách đứng dậy sau vấp ngã. Em đã học cách giấu nước mắt sau nụ cườiđắng chát. Em đã học cách xóa đi nỗi buồn. Em đã học cách tập quên kỉ niệm.Nhưng tại sao... vẫn không thể nào... học được... cách quên anh?Nếu dòng thời gian quay ngượcAnh ước mình chưa từng gặp nhauGiá như ta cứ lướt qua giữa dòng đời vội vãThì chắc sẽ chẳng ai phải ôm những nỗi đau...Cuối con đường của chúng ta, tất cả cũng chỉ còn là một dấu chấm hết. Nhưng anhà, em chưa bao giờ hối hận và đã yêu anh. Giây phút anh và em, chúng ta gặpnhau, đó là định mệnh. Yêu anh, cũng là định mệnh. Cho dù ta không bao giờ còncơ hội bên nhau nữa, thì em... vẫn mãi mãi yêu anh...Em còn nhớ như in ngày hôm đó, ngày nắng ấm hiếm hoi giữa mùa đông buốt giá.Anh ngồi đó, bên khung cửa sổ đối diện cửa sổ phòng em, tay cầm cây sáo nhỏ,thổi một khúc nhạc buồn em không biết tên, chỉ biết rằng... nó rất buồn, buồn đếnmức khiến em ngẩn ngơ chìm trong thế giới âm thanh anh tạo ra, buồn đến mứcmỗi nốt nhạc vang lên đều khiến trái tim em trào dâng một cảm giác xót xa. Và đólà lần đầu tiên... em chú ý đến anh.Anh ấy à? Nói sao nhỉ? Anh không đẹp trai, chỉ ưa nhìn. Anh cũng không galang,không biết cách ăn nói. Anh trầm tính lắm, trầm đến mức người ta bảo anh lầm lì.Anh lại còn là một nghệ sĩ, một chàng nhạc sĩ trẻ. Người ta nói, những anh chàngnghệ sĩ như thế thường lập dị lắm. Nhưng em thấy, dường như anh không như vậy.Anh có một đôi mắt buồn, như chất chứa mọi nỗi đau thương của thế gian. Nhữngbản nhạc anh sáng tác cũng đều mang âm hưởng trầm buồn. Em đã từng tự hỏi, cókhi nào, những bản nhạc ấy là tâm sự của anh?Gió nhè nhẹ lay những chiếc lá mềm của chậu cây đặt bên bệ cửa sổ, gió luồn quamái tóc anh, mang theo mùi hương nhè nhẹ lan tỏa trong không khí. Em không nóirõ được, đó là mùi hương gì. Một chút hương thơm nồng nàn, dịu ngọt như mùisữa ấm, một chút hoang dại như mùi cỏ non.Anh ngồi ở đó, đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Khi khúc nhạc vang lên,xung quanh anh dường như chỉ còn những âm thanh ngưng đọng. Anh biết không,giây phút ấy, em đã nghĩ rằng, anh chính là một thiên thần lạc xuống nhân gian,thiên thần của âm nhạc.Bắt đầu từ giây phút ấy, em đã dõi theo anh...Ấn tượng đầu tiên của em về anh, đơn giản chỉ là anh thật kì lạ và bí ẩn. Em chẳngbao giờ nhìn thấy ai tới nhà anh, cũng không mấy khi bắt gặp anh nói chuyện cùngmột ai đó. Anh như tách biệt khỏi thế giới này, sống trong cái vỏ bọc đơn độc ấy.Nên em thấy anh kì lạ.Em chẳng thể tìm hiểu được điều gì về anh. Không biết anh ở đâu, gia đình anhnhư thế nào, bạn bè anh ra sao, chỉ biết tên của anh, duy nhất tên của anh. Đối vớiem, anh là một con số bí ẩn.Anh luôn hờ hững, luôn thờ ơ với những gì diễn ra xung quanh mình, khiến em cócảm giác, anh chỉ tồn tại, chưa bao giờ sống, sống theo nghĩa thực sự. Dường như,anh chỉ thực sự sống khi những khúc nhạc vang lên, khi bước vào thế giới củanhững âm thanh.Em không hiểu vì sao lại bị anh thu hút. Có thể vì đôi mắt buồn đó, có thể vì nhữngbản nhạc trầm lắng, có thể vì sự khó hiểu của anh. Em không biết, chỉ biết mộtđiều, em đã thích anh rồi!Này! Anh chàng nghệ sĩ!Anh quay đầu, hờ hững nhìn em, không nói gì. Nhìn anh lúc ấy sao mà đáng ghétthế. Dù gì thì, em cũng là một cô gái khá xinh xắn. Anh có thể không để ý, nhưngcũng nên giữ phép lịch sự tối thiểu chứ.Tại sao em gọi anh, anh lại không trả lời?Có chuyện gì không? Vẫn điệu bộ đó, anh nhàn nhạt hỏi em.Đã chuẩn bị tâm lí rất kĩ, đã nghĩ ra hàng trăm câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng đếnkhi đứng trước mặt anh thế này, tâm trạng em đột nhiên rối bời, không biết nên bắtđầu từ đâu nữa. Em bối rối đảo mắt nhìn quanh.À thì...Không có gì quan trọng thì tôi đi trước.Ê này! Em còn chưa kịp dứt lời, anh đã quay người, lạnh lùng bước đi. Em vộivã chạy theo, hét lên: Này đồ ngốc, em thích anh!Bước chân anh sững lại trong một giây, rồi lại bình thản bước tiếp. Anh lạnh lùngthật đấy. Nhưng em thích vậy. Người ta nói em bướng bỉnh, nói em cố chấp. Có lẽcũng không sai. Vì em đã thích anh rồi, em sẽ không từ bỏ, cho tới khi nào trái timem ngừng rung động vì anh.Anh từng nói, giá như em không cố chấp, chúng ta sẽ chỉ lướt qua nhau như haing ...

Tài liệu được xem nhiều: