Danh mục

Băng Hỏa Ma Trù-Chương 112

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 135.13 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Niệm Băng trong mắt toát ra tình cảm thắm thiết : "Hy vọng là như vậy. Gia gia, ta muốn chuẩn bị cho trận đấu ngày mai, xin ngài hộ pháp cho ta". Đêm đã khuya Niệm Băng mới lặng lẽ về tới lữ điếm. Phượng Nữ còn chưa ngủ, đang đợi hắn trở về.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Băng Hỏa Ma Trù-Chương 112 Băng Hỏa Ma Trù Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu Chương 112 : Giấc Ngủ Vĩnh HằngNiệm Băng trong mắt toát ra tình cảm thắm thiết : Hy vọng lànhư vậy. Gia gia, ta muốn chuẩn bị cho trận đấu ngày mai, xinngài hộ pháp cho ta.Đêm đã khuya Niệm Băng mới lặng lẽ về tới lữ điếm. Phượng Nữcòn chưa ngủ, đang đợi hắn trở về.Nha đầu ngốc, sao không đi ngủ trước đi? Đã trễ thế này rồi ,giọng nói Niệm Băng có chút trách cứ.Phượng Nữ mỉm cười : Chàng chưa trở lại ta ngủ không được,nhân tiện luyện công một lát, người như chúng ta đây ngủ haykhông ngủ cũng đâu quan trọng.Niệm Băng ôm Phượng nữ vào trong lòng, nhẹ giọng nói: Ngàymai sẽ kết thúc thi đấu, sáng sớm ngày mốt chúng ta sẽ rờikhỏi nơi này.Phượng nữ ánh mắt buồn bã : Khi kết thúc thi đấu, ta cũngnên trở về Phượng tộc.Niệm Băng lắc đầu: Hiện tại nói mấy cái này còn quá sớm, bâygiờ chúng ta hãy nói chuyện vui vẻ. Chờ khi kết thúc thi đấu,khi đó nàng hãy quyết định.Phượng Nữ trong lòng dường như cảm giác có chút bất an, nhẹgiọng nói: Niệm Băng, không biết vì cái gì mà mấy ngày nay tacảm giác dường như có người đang theo dõi chúng ta.Niệm Băng mỉm cười: Nàng đa tâm rồi, chắc đó là người do cata phái tới bảo vệ chúng ta.Phượng Nữ lắc đầu : Không, những người do ca ca chàng pháitới ta đều có thể cảm giác rõ ràng, nhưng dường như phảngBăng Hỏa Ma Trùphất đâu đây có ánh mắt đang nhìn chúng ta, ta có cảm giácnhưng lại không nắm bắt được.Niệm Băng ngẩn người nói: Đừng nghi ngờ nữa, dù sao ngàymốt chúng ta rời khỏi nơi này rồi, có lẽ người nàng cảm giácđược là cao thủ do ca ca ta phái tới. Ngày đó nàng cũng đã thấybảo vệ Y Nặc là hai gã Vũ Thánh. Hoa Dung đế quốc là đại lụcđệ nhất cường quốc, mà Dung gia lại là Hoa Dung đế quốc đệnhất gia, người phái tới bảo vệ dĩ nhiên là có chút năng lựcHy vọng là thế. Không biết Phượng Không trưởng lão cùng cáctộc nhân của ta thế nào rồi .Muộn rồi, hãy ngủ đi .Phượng Nữ, ngày mai ta thi đấu rồi, tốihôm nay ta muốn ôm nàng ngủ . Được chứ? nàng yên tâm, takhông có hành động gì vô phép đâu.Phượng Nữ mặt đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu. Sắp ly biệt, nàngthật sự không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của Niệm Băng.Niệm Băng hoan hô một tiếng, ôm lấy Phượng Nữ, cẩn thậnbồng nàng đặt lên giường. Hắn rất nhanh cởi áo ngoài, ôm thânthể mềm mại tràn ngập co dãn kia; trong mũi hắn phiêu đãngmùi thơm động lòng người, trong lòng tràn ngập thỏa mãn. Lúcnày trong lòng Niệm Băng không có một tia tạp niệm, chỉ cócảm giác thắm thiết “Phượng Nữ là của mình, chỉ cần ôm nhưvậy là đủ rồi”.Lúc đầu Phượng Nữ còn có chút bối rối, trong lòng vừa sợ vừachờ mong. Nghe tiếng ngáy Niệm Băng dần dần vang lên, trongnội tâm nàng không tránh khỏi có chút mất mát. Ngẩng đầunhìn nam tử đang ôm mình, nàng cảm giác rõ ràng được vầngngực ấm áp, chân thật. Mấy ngày nay Niệm Băng đối đãi nàngnhư châu báu, khiến cho nàng thưởng thức được đầy đủ ma lựccủa tình yêu; nghĩ đến cảnh phải chia lìa, trái tim nàng đau đớnkhông xiết. Phượng Nữ ôm chặt Niệm Băng, nhẹ nhàng hôn hắnmột cái; trong đầu chứa đầy tâm tư phức tạp, nàng dần dầnthiếp đi.Trận chung kết Ngũ Quốc Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái rốt cụcđã bắt đầu. Hôm nay là trận cuối cùng, hai người thi đấu đều làđại biểu của Băng Nguyệt đế quốc.Đứng trên đài, Niệm Băng cảm giác rõ ràng không khí trên đàiBăng Hỏa Ma Trùhôm nay có chút nặng nề, Băng Vân đứng trước mặt hắn đangdùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú.Ngươi ở tuổi này mà đã rất mạnh rồi, đáng tiếc là ngươi khôngcó tiên thiên lĩnh vực nên căn bản không có khả năng chống lạita Băng Vân lạnh nhạt nói.Niệm Băng thâm trầm gật đầu : Quả thật, ta so ra kém tiênthiên lĩnh vực của ngươi, xét toàn lực thì ngươi mạnh mẽ hơn takhông ít.Băng Vân ánh mắt chợt lóe lên : Đã biết rõ kết quả thì cần gìphải động thủ . Dù sao chúng ta đều từ Băng Nguyệt đế quốcđến, hay là để dành chút khí lực để đường trở về được vui vẻ.Niệm Băng mỉm cười : Đường trở về như thế nào thì đó làchuyện ngày mai. Muốn ta nhận thua sao? Có thể! chỉ cần ngươinói cho ta biết cha mẹ ta bị giam ở địa phương nào tại BăngThần tháp, lại vẽ một bản đồ chi tiết; ta lập tức nhận thua,quyết không nói hai lời.Băng Vân nhíu mày, nói: Ngươi đang nằm mơ sao? Đã như vậythì ta đây cũng chỉ có cách là đánh bại ngươi.Dung Phi ở một bên nói: Hôm nay là trận chung kết, quy tắcgiống như trước, không được sử dụng Ma Pháp Quyển Trục.Trận đấu bắt đầu !Chờ một chút Niệm Băng nói.Dung Phi ngẩn người: Ngươi còn có chuyện gì?Niệm Băng nói: Ngài là trọng tài, nhưng ta hy vọng ngài khôngcần ở trên đài, nếu không , lỡ ngộ thương đến ngài thì khônghay chút nào.Dung Phi trong mắt hiện lên một tia tức giận : Nếu các ngươicó thể làm ta bị thương, ta đã không xứng làm trọng tài trậnđấu lần này . Nói xong, hắn y như trước lui tới bên mép đài.Niệm Băng trong mắt toát ra một tia khinh thường, chính mìnhđã nhắc nhở qua mà Dung Phi không muốn đi xuốn ...

Tài liệu được xem nhiều: