Sau ba tháng kể từ lúc Dung Thân vương dẫn quân cùng Lãng Mộc đế quốc khai chiến thì bên trong Hoa Dung đế quốc, Niệm Băng vẫn chẳng hay biết gì cả. Hắn lúc này vẫn còn đang nỗ lực không ngừng để giải cứu Phượng Nữ mặc dù nỗ lực đó có thể nói là vô vọng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Băng Hỏa Ma Trù-Chương 118 Băng Hỏa Ma Trù Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu Chương 118: Tiên thiên lĩnh vựcSau ba tháng kể từ lúc Dung Thân vương dẫn quân cùng LãngMộc đế quốc khai chiến thì bên trong Hoa Dung đế quốc, NiệmBăng vẫn chẳng hay biết gì cả. Hắn lúc này vẫn còn đang nỗ lựckhông ngừng để giải cứu Phượng Nữ mặc dù nỗ lực đó có thểnói là vô vọng.Mây mù mờ ảo như làn sương dập dềnh trong không gian, mộtcơn gió nhẹ thổi qua khiến cho đỉnh núi tăng thêm phẩn ẩmướt.Khi màn mây sương tan đi lộ ra một đỉnh núi. Ở ngay giữa đỉnhnúi, Bàn Tử ngồi trên mặt đất, khóe miệng vẫn còn đang ngậmcái gì:“Ài, cái đùi gà cuối cùng ta cũng đã ăn hết rồi, sao cái tên giahỏa này vẫn còn chưa tới, làm vậy chẳng phải cố ý thử vị đạocủa ta sao? Muốn ăn một bữa ăn của hắn thật không dễ a! Ôngtrời ơi! Sao ông không để hắn làm nữ nhân cơ chứ, nếu như quảthật vậy thì dù ta có liều cái mạng này cũng phải cưới hắn làmvợ để hắn ngày ngày an ủi cái miệng của ta.”Vừa nói, cái tay dính đầy mỡ mập ú của Bàn Tử nhẹ nhàng xoaxoa cái bụng, khuôn mặt lộ vẻ ai oán, chỉ là, nét ai oán xuấthiện trên khuôn mặt hắn thật sự rất buồn cười.“Bàn Tử, ngươi đang nằm mơ ban ngày a. Ngươi cho rằng lầnnày ta đánh không lại ngươi sao? Chỉ cần ta thắng thì ngươiphải trả Phượng Nữ lại cho ta.”Một thanh âm âm trầm trầm như từ cửu u vang lên.Bảy đạo quang mang rực rỡ nhẹ nhàng bay tới. Một âm thanhkhe khẽ vang lên, một đồ án hình bắc đẩu thất tinh xuất hiệntrước mặt Bàn Tử khoảng ba trượng. Đây là bảy chuôi đao,Băng Hỏa Ma Trùnhưng chỉ có chuôi đao lộ ra bên ngoài. Trên mỗi chuôi đao đềugắn một viên bảo thạch khác nhau, màu sắc cũng không giốngnhau. Lam, hồng, thanh, hoàng, ngân, bạch, hắc bảy loại màusắc giao vào nhau khiến cho khắp đỉnh núi tức thì được bao phủbởi một màn bảo quang huyền ảo.Đây thật sự không phải là bảo quang bình thường mà chính làmột kết giới đặc biệt được tạo bởi bảy loại ma pháp nguyên tốkhác nhau dung hợp nhau. Trừ phi người thi pháp đồng ý hoặcthất sắc bảo thạch dẫn động kết giới bên ngoài hoàn toàn bịphá hủy, bằng không thì bất kỳ ai cũng đừng hòng di chuyểnbảy thanh đao này.Bàn Tử vỗ tay cười nói:“Hay a! Hay a! Cuối cùng bảo bối cũng đã tới, tiểu tử mau rađây đi, mau cho ta xem thử coi ngươi có trò chơi gì mới không,nếu đánh thắng ta thì ta sẽ trả Phượng Nữ cho ngươi, bằngkhông thì cứ theo quy tắc cũ, làm một bữa tiệc bảy món (thấthệ đại xan) cho ta xơi.”“Hừm, Bàn Tử, ngươi cẩn thận một chút. Lần này chỉ sợ ngươiăn không nổi tiệc bảy món mà còn phải táng mạng ở đây đó.”Trong mây mù, một thân ảnh mặc hắc sắc bố y từ từ bước tới.Đó chính là Niệm Băng. Niệm băng không hề đưa mắt nhìn BànTử mà mục quang lại chăm chú nhìn lên bảy viên bảo thạchđang phát ánh sáng rực rỡ, dường như đó mới là toàn bộ sinhmệnh của hắn. Trong suốt ba tháng qua, tính cách kiên nhẫncủa Niệm Băng dần bộc lộ ra hết. Cứ mỗi mười ngày gian khổ tỉthí hắn đều chiến bại. Nhưng càng thua càng đánh, từ lúc banđầu không có năng lực chống đỡ cho tới bây giờ Bàn Tử đã phảie ngại. Thực lực của Niệm Băng tăng theo một đường thẳngđứng đến mức ngay bây giờ Niệm Băng cũng không biết thựclực mình đã đạt tới trình độ nào, nhưng hắn lại nhớ rất rõ diệudụng của thiên nhãn huyệt. Đúng thật tiên thiên lĩnh vực cònlâu mới có thể so sánh.Ba tháng, mỗi mười ngày chiến đấu một lần, Niệm Băng đềuphải trải qua một lần khó khăn, việc hắn cùng Bàn Tử giao đấucơ hồ trở thành thói quen. Mỗi lần đều do Niệm Băng toàn lựccông kích, Bàn Tử dùng đủ biện pháp để hóa giải. Đến khi NiệmBăng phát hiện ra mình vô pháp phá vỡ phòng ngự của Bàn Tửthì chỉ còn có thể chịu thua. Kết quả thua chính là phải đi nấuăn, toàn lực làm đủ các món sơn hào hải vị cho Bàn Tử ăn.Băng Hỏa Ma TrùCàng tiếp xúc, Niệm Băng kinh dị phát hiện, ở phương diện ẩmthực, Bàn Tử lại có rất nhiều lý giải sâu sắc, thường đưa ra ýkiến với Niệm Băng. Những ý kiến của hắn nói, không phải đạiloại như làm gà phải rửa sạch mà thường đánh vào những điểmquan trọng. Niệm Băng đối với Bàn Tử chỉ còn biết gọi là mỹthực gia. Những ý kiến của lão giúp cho Niệm Băng ở phươngdiện trù nghệ không ngừng tiến bộ, từ món Băng hỏa cửu trọngthiên sáng tạo ra thất hệ đại xan.Mặc dù trù nghệ có tiến bộ nhưng Niệm Băng không hề quantâm tới. Bất quá cái làm Niệm Băng đau khổ nhất chính là mỗilần nấu ăn xong đều bị Bàn Tử dùng trọng quyền tẩy lễ, sau đólại bị y đánh xuống dưới đất tiến nhập vào tiên thiên cảnh giớitu luyện. Cảm giác tu luyện thật rất tuyệt vời nhưng cứ mườingày bị đánh một lần quả thật không thoải mái chút nào. Maymắn Bàn Tử đánh cũng có phân lượng, không mang lại choNiệm Băng một thương hại thực sự nào cả.Bàn Tử cười hắc hắc, nói: “Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi.Ngươi phải biết rằng Bàn Tử vì ăn, thậm chí có thể liều mạng. Vìnhục ti rất quý, nhục phiến giá cả lại rất cao, nếu có một khốithịt to, hai người đều có thể bỏ đấy. Đến đây đi, đến đây, bụngta vẫn còn đầy thịt mỡ, phỏng chừng còn có thể đùa giỡn vớingươi một hồi.”Niệm Băng thở dài nói:“Bàn Tử, ngươi cần gì phải làm khó ta như thế? Ngươi trả taPhượng Nữ, cùng lắm thì, ta cho ngươi liên tục ăn thất hệ đạixan trong một tháng. Nếu ngươi không chịu cho ta thấy PhượngNữ, hôm nay ta cho dù liều mạng dùng tới sinh mệnh ma pháp,cũng phải khiến ngươi lưu lại ở chỗ này. Đã ba tháng nay ngươikhông cho ta thấy Phượng Nữ dù chỉ một lần, hôm nay ta phảiliều mạng với ngươi.”Bàn Tử nhéo nhéo cái cằm đầy thịt của mình, nói: “Không thểlàm vậy được, nếu trong lòng ngươi không có chỗ dựa là tưởngniệm, hương vị làm ra sẽ kém đi, đã ăn qua thứ ngon nhất,ngươi lại để cho ta ăn thứ kém một bậc sao được? Nói thật nhé,thiên phú của tiểu tử ngươi là tốt nhất trong những người tatừng thấy. Với thân thể nhân loại mà có thể luyện ma pháp tớicảnh giới của ngươi, thật sự khiến cho Bàn Tử ta rất bội phục!Tiểu tử, ngươi nghĩ ở trước mặt ta, ngươi có thể sử dụng ...