Lúc đầu Yến Vân không để ý, nhưng khi cái bàn đồ ăn thứ ba cũng chui tọt vào bụng Gia Lạp Mạn Địch Tư thì trong mắt hắn lộ ra vài phần kinh ngạc. Phải biết rằng ba bàn đồ ăn này phỏng chừng 300 kim tệ, mà tốc độ ăn của Gia Lạp Địch Man Tư chẳng có chút gì giảm bớt cả,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Băng Hỏa Ma Trù-Chương 132 Băng Hỏa Ma Trù Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Chương 132: Băng Nguyệt đế quốc ngũ hoàng tửLúc đầu Yến Vân không để ý, nhưng khi cái bàn đồ ăn thứ bacũng chui tọt vào bụng Gia Lạp Mạn Địch Tư thì trong mắt hắnlộ ra vài phần kinh ngạc. Phải biết rằng ba bàn đồ ăn nàyphỏng chừng 300 kim tệ, mà tốc độ ăn của Gia Lạp Địch ManTư chẳng có chút gì giảm bớt cả, khiến hắn không khỏi nghihoặc; đương nhiên chẳng phải là tiền bạc, mà là cái phạnlượng (sức ăn) của tên Gia Lạp Địch Mạn Tư này. Một bàn đồăn phong phú như vậy cũng đủ cho mười người, vậy mà cả 3bàn cũng chẳng làm cho bụng của Gia Lạp Địch Mạn Tư cóchút biến hóa nào.Niệm Băng ăn cũng không mau, sức ăn so với Yến Vân khôngsai biệt lắm. Qua nói chuyện với nhau, Yến Vân phát hiện NiệmBăng nói chuyện khá ít, cả buổi ăn chỉ nói vài câu về thânphận của hắn và Gia Lạp Địch Mạn Tư, tuyệt không nói thêmcâu nào về chuyện khác.“Ngon, ngon thật ! Yến Vân huynh đệ, kêu phục vụ đem thêmmột bàn nữa đi.”Yến Vân mỉm cười gật đầu, ra lệnh cho phục vụ đem thêmthức ăn và nói: “Long Hỏa đại ca, phạn lượng của ngài thật làlàm cho tiểu đệ hâm mộ, nếu đệ có thể ăn nhiều như vậy, nóikhông chừng có thể khỏe mạnh hơn ”Gia Lạp Địch Mạn Tư quét sạch thức ăn còn thừa trên bàn,thẫn thờ nói: “Ngươi tu luyện Băng đấu khí, cho dù ăn nhiềuthì hình thể cũng chẳng phát sinh biến hóa; trừ phi người đạtBăng Hỏa Ma Trùtới cấp Vũ Thánh mới có thể tùy ý thay đổi hình thể , hừm…. ítnhất cũng mười năm nữa.”Yến Vân trong lòng cả kinh, quả thực hắn chính là Vũ đấu gia.Gia Lạp Địch Mạn Tư chưa từng thấy hắn, nhưng bây giờ nói ratrạng thái của hắn một hơi , bảo sao hắn không giật mình chođược ? Yến Vân nhất thời tim đập nhanh, mỉm cười nói: “Đúngvậy, cũng phải mười năm nữa, tu luyện thì phải theo tuần tựtừ từ mà tiến, dù ta có gấp cũng vô dụng.”“Nguyên liệu không đủ để nấu thêm 1 bàn nữa. Yến tiên Sinh,ngài gọi món khác đi “.Một giọng nói khá bình thản vang lên, nghe không phải làgiọng điệu khách khí của phục vụ , bọn Niệm Băng 3 ngườicùng hướng về phía âm thanh phát ra. Gia Lạp Mạn địch Tưnhất thời chấn động toàn thân, cả ăn cũng không nổi, bởi vìngười vừa mở miệng chính là Tuyết Tĩnh mà hắn thầm thươngtrộm nhớ.Tuyết Tĩnh vẫn như trước, chỉ có điều Niệm Băng nhìn ra đượcso với trước kia nàng gầy hơn 1 chút. Toàn thân màu hồng ,váy đỏ dài nâng thân hình đầy đặn như một đóa hoa mân côinở rộ. Dĩ nhiên mân côi (hoa hồng) nào mà chẳng có gai ! Tuynhiên, không thể không thừa nhận là tại lúc này, dung nhancủa Tuyết Tĩnh so với Long Linh và Lạc Nhu không hề thuakém.Yến Vân mắt sáng ngời, vội vàng đứng dậy nói: “Tuyết cônương, khỏe không? Hôm nay thật sự là vô ý quá. Vị bằng hữunày của ta ăn hơi nhiều 1 chút, nếu không có nguyên liệu, cóthể làm món ngon khác cũng được”.Tuyết Tĩnh mắt thoáng lên 1 chút quái dị nhìn Gia Lạp ĐịchMạn Tư, bởi vì Niệm Băng có đấu lạp (nón) nên nàng chưathấy được dung mạo . “Hắn là bằng hữu của ngươi?” , nàng chỉGia Lạp Mạn Địch Tư hỏi.Yến Vân gật đầu, có chút kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cô nươngbiết Long Viên đại ca? Thật sự tốt quá, chúng ta cũng chỉ vừaBăng Hỏa Ma Trùmới quen biết không lâu.”Tuyết Tĩnh trên mặt lộ ra hàn ý, bước đến bên cạnh Gia LạpĐịch Mạn Tư: “Ai cho ngươi tới đây? Lần trước đuổi đi, saongươi lại như ruồi nhặng bám đến đây nữa? Phong Thanh Traichúng ta không chào đón khách nhân như ngươi, lăn ra ngoàicho ta !”Gia Lạp Mạn Địch Tư trên mặt lộ vẻ khổ sở, than nhẹ một tiếng: “Tuyết Tĩnh cô nương, Thanh Phong Trai các người mở cửabuôn bán, có lý nào lại đuổi khách đi ? Ta biết ngươi khôngthích ta, nhưng ta lần này tới đây vẫn không có làm phiềnngươi. Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng để cho ăn xong bữa cơmnày chứ?” Ý tứ hắn rất rõ ràng , “Ta đã không chọc ngươi,ngươi dựa vào gì mà đuổi , các người kinh doanh ăn uống mà!“ . Chiêu này do Niệm Băng chỉ hắn, rồi hắn tự lĩnh ngộ thêm,bây giờ đóng một vở kịch hay thế này khiến trong phạn điếmcũng có khá nhiều người đồng tình.Quả nhiên chiêu này của hắn có tác dụng, Tuyết Tĩnh thở hắtmột tiếng, sau đó nhíu mày nói: “Vậy thì ngươi ăn xong rồi cútđi, không được đến làm phiền ta nữa nghe không?”Gia Lạp Mạn Địch Tư gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng nói:‘Ta chỉ tới đây ăn, ta thích nơi này vì thức ăn thôi, chẳng lẽnhư thế là sai sao? Tuyết Tĩnh cô nương, nàng không thấy làmnhư vậy là bá đạo lắm sao?” Niệm Băng đã từng nói qua vớihắn, Tuyết Tinh giống như một nữ hài tử vậy, ghét nhất là bọna dua nịnh nọt; càng đối với nàng nhẹ nhàng, nàng càng xemthường .Tuyết Tĩnh hiển nhiên là không ngờ Gia Lạp Mạn Địch Tư lại cóthái độ như vậy, “Tốt, ngươi giỏi lắm! Nãy giờ vẫn chưa nổiđiên lên à !”Gia Lạp Địch Mạn Tư mỉm cười nói: “Cho dù tính tình ta khôngtốt, chỉ sợ cũng không bằng tiểu thư.”“Ngươi… “, Tuyết Tĩnh tính tình thẳng thắn, căn bản không biếtnhẫn nại là cái gì ; hào quang trong mắt lóe lên, tay hướngBăng Hỏa Ma Trùđến Gia Lạp Mạn Địch Tư vung ra, trên tay ẩn đấu khí đỏ rực,hiển nhiên là không đùa với hắn.“Tuyết cô nương hạ thủ lưu tình” , lam sắc đấu khí trong tayYến Vân phát ra băng khí, một tay hắn kéo Tuyết Tĩnh: “TuyếtTĩnh cô nương vì lẽ gì nổi giận? Vị bằng hữu này của ta chỉ đếnăn thôi, nếu các người có ân oán, xin cô nương nễ mặt ta 1chút được không?”Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn Yến Vân cầm tay Tuyết Tỉnh, trongmắt suýt nữa phun ra lửa, bao nhiêu hảo cảm vừa sinh ra vớiYến Vân liền bay biến sạch. Hắn hừ một tiếng, đứng lên nói:“Nơi này đã không muốn lưu thì chúng ta đi.” Vừa nói hắn vừahướng Tuyết Tĩnh đi tới xăm xăm, sắp đụng vào nàng.Tuyết Tĩnh bị Yến Vân nắm tay, nhưng nàng không có giãydụa. Mắt nhìn thấy Gia Lạp Mạn Địch Tư đi tới, tay còn lại nhấtthời tràn ngập đấu khí, hướng tới hắn mà chụp, trong mắt hiểnnộ hào quang.Gia Lạp Mạn Địch Tư để cho chưởng phách của Tuyết Tĩnhđánh đến thân người, phát ra 1 tiếng bịch. Hắn không hề dichuyển mà phản lực khiến cho Tuyết ...