Danh mục

Băng Hỏa Ma Trù-chương 2

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 232.89 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tra Cực cười khổ : " Một người giống như ta, một lão nhân gân hai tay bị đoạn, có thể làm gì ngươi đây ? ". Niệm Băng nhìn Tra Cực, vẻ sợ hãi trong mắt giảm bớt vài phần, hỏi dò : " Gia gia, người, tay người tại sao bị như vậy ? ". Tra Cực kéo Niệm Băng ngồi xuống, buồn bã thở dài : " Nghe gia gia kể cho ngươi nghe một cố sự. Cố sự phát sinh ở chính trên mình ta.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Băng Hỏa Ma Trù-chương 2 Băng Hỏa Ma Trù - Đường Gia Tam Thiếu Chương 2: Quỷ Trù Tra Cực (Thượng )Tra Cực cười khổ : Một người giống như ta, một lão nhân gân hai tay bị đoạn, cóthể làm gì ngươi đây ? .Niệm Băng nhìn Tra Cực, vẻ sợ hãi trong mắt giảm bớt vài phần, hỏi dò : Gia gia,người, tay người tại sao bị như vậy ? .Tra Cực kéo Niệm Băng ngồi xuống, buồn bã thở dài : Nghe gia gia kể cho ngươinghe một cố sự. Cố sự phát sinh ở chính trên mình ta. Nghe xong, ngươi sẽ hiểuđược tại sao khi ta thấy ngươi sử dụng ma pháp thì lại hưng phấn như vậy . Nóiđến đây, hắn nhìn ra màn u thâm hắc ám ngoài cửa, thần sắc trong mắt đã dần trởnên mông lung. Ngưỡng Quang đại lục này của chúng ta, sau khi trải qua gần ba trăm năm chiếntranh, ước chừng vào bảy mươi năm trước, cả đại lục bước vào giai đoạn bình ổn,ngũ đại đế quốc dần dần hình thành, chia nhỏ đại lục, ngoại trừ một số địa phươngđặc thù, tất cả thổ địa đều bị ngũ đại đế quốc đưa vào bản đồ của mình. Ba trămnăm chiến tranh kết thúc, mọi người phải sinh hoạt làm ăn, sau hơn mười năm, vẫnphát triển các loại công nông nghiệp, ngũ đại đế quốc mặc dù vẫn còn tranh chấp,nhưng cũng tính là tường an vô sự .Niệm Băng gật đầu, hỏi : Người nói ngũ đại đế quốc, chính là Áo Lan đế quốc ởphía đông, Kỳ Lỗ đế quốc ở đông nam, Hoa Dung đế quốc ở tây nam, Lãng Mộc đếquốc ở tây bắc cùng Băng Nguyệt đế quốc ở phương bắc sao ? “.Tra Cực gật đầu, trả lời : Đúng vậy, chính là ngũ đại đế quốc này. Ta sinh ra tạiKỳ Lỗ đế quốc ở đông nam, khi còn bé, nhà rất nghèo khó, ngay cả cơm ăn cũngkhông đủ, ta nhớ kỹ, ta từng hỏi qua mẫu thân, người nghèo bao giờ mới được ănno, mẫu thân liền ôm ta khóc, cho tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng. Khi đó, chínguyện lớn nhất của ta, chính là có thể mỗi ngày được ăn mỹ vị giai hào, có thể làmra thứ thức ăn ngon nhất cho mẫu thân ăn. Sau này, cũng vẫn không ngừng cố gắngtheo đuổi mục tiêu này, đáng tiếc, khi ta còn chưa có năng lực phụng dưỡng họ, phụmẫu ta đã qua đời sau một trận ôn dịch. Có lẽ trời cao còn thương xót ta, vào nămta mười ba tuổi, ta gặp sư phụ, lúc ấy, bởi vì trong nhà chẳng còn ai, cho nên dùBăng Hỏa Ma Trùniên kỷ còn nhỏ ta đã trở thành học đồ trong một phạn quán ( ND : phạn quán –quán cơm ), đó cũng là do ta nguyện ý, sư phụ ta chính là đại trù của phạn quán đó.Để có thể học được trù nghệ như mong ước, ta phi thường chăm chỉ, lấy lòng tất cảmọi người trong phạn quán. Phạn quán của chúng ta có tên là Kỳ Hương, là mộttrong những phạn điếm nổi danh nhất Kỳ Lỗ đế quốc. Sư phụ thấy ta chăm chỉ, bắtđầu truyền thụ cho ta một chút trù nghệ đơn giản, ta cũng không tính là thôngminh, nhưng, ta lại rất cần lao, lấy cần cù để bù lại, không ngừng cố gắng, ba nămsau, ta rốt cục từ tạp dịch thăng lên vị trí phối thái ( ND : phối thái – nấu bếp ). Cómột ngày, sư phụ gọi ta vào phòng, người nói với ta, muốn học giỏi trù nghệ, chămchỉ còn chưa đủ, còn cần có ngộ tính, dụng tâm cảm nhận món ăn tự mình nấu rakhông phải là việc đơn giản, mà là một môn học vấn cao thâm. Người dạy cho tatám chữ, muốn ta thực hiện, đó chính là thập niên luyện trù, thập niên ngộ trù. Támchữ này, cho tới tận hôm nay ta vẫn còn nhớ kỹ. Trải qua cố gắng và lĩnh ngộ khôngngừng, vào năm ta hai mươi ba tuổi, trù nghệ rốt cục đã đại thành, nhưng sư phụ lạilâm bệnh qua đời chính vào năm đó, ta thủy chung đều nhớ kỹ tám chữ sư phụ dặndò, vì vậy, ta bỏ qua cơ hội kế thừa vị trí của sư phụ ở Kỳ Hương phạn điếm, từ bỏhết thảy chức vụ, mang theo thái đao, mang theo chút bạc dành dụm được, bước đitrên con đường của chính mình, ta phải đi Ngưỡng Quang đại lục, đi học tập trùnghệ ở từng quốc gia, từng địa phương .Nói đến đây, Tra Cực trong mắt quang mang đại phóng, tựa hồ lại nhớ tới ngày đóhuy hoàng. Hắn thở than : Mười năm, lại một lần mười năm, mười năm chínhthức giúp ta lĩnh ngộ trù nghệ đến tận cùng, tại mười năm này, ta cơ hồ đi tới tất cảphạn điếm nổi tiếng, cùng với đại trù của các phạn điếm luận bàn, rồi lại trải qualĩnh ngộ của chính mình, rốt cục chuyển thành đặc kỹ của chính mình, sau đó, bởi vìtrù nghệ của ta đã đạt tới cảnh giới Quỷ Phủ Thần Công, cho nên người người tốngta ngoại hiệu Quỷ Trù. Liên tục năm lần Trù Thần Đại Tái, là cả năm lần ta đều cóchiến tích huy hoàng, món ăn ra làm ra, cũng trở thành một hình tượng, hoàngcung của ngũ đại đế quốc đều chiêu lãm ta, hy vọng ta có thể đến nhậm chức ngựtrù tổng quản, nhưng là, ta lại thủy chung hiểu được trù nghệ của mình còn chưa đủtinh trạm, cho nên, ta một mực tiếp tục thăm dò, hy vọng có thể làm cho kỹ nghệcủa mình đạt đến lĩnh vực cao hơn. Qua thăm dò không ngừng mà tiến bộ, đó là mộtloại cảm giác tuyệt vời, nhất là khi ta mỗi lần làm ra một món ăn tuyệt thế thì, mọithứ thành tựu khác đều vô pháp so sánh được. Ta đem cả cuộc đời cống hiến cho trùnghệ, cho đến năm bốn mươi bảy tuổi năm, trước sau đều không có thành hôn .Nói đến đây, Tra Cực dừng lại, nhìn Niệm Băng đang chăm chú nghe mình kểchuyện ...

Tài liệu được xem nhiều: