Thông tin tài liệu:
“Nhu nhi, ta chưa hiểu rõ ý của ngươi? Hôm nay ngươi tìm ta chỉ để nói như vậy thôi sao?” Niệm Băng chợt phát hiện ra mình càng lúc càng bị Lạc Nhu tác động nên vội hỏi ngay mục đích. Niệm Băng không hề muốn quyết định của mình sau này lại bị tình cảm ảnh hưởng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Băng Hoả Ma Trù-Chương 32b Băng Hoả Ma Trù Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu Chương 32: Lạc Nhu đích khẩn cầu (B)“Nhu nhi, ta chưa hiểu rõ ý của ngươi? Hôm nay ngươitìm ta chỉ để nói như vậy thôi sao?” Niệm Băng chợtphát hiện ra mình càng lúc càng bị Lạc Nhu tác động nênvội hỏi ngay mục đích. Niệm Băng không hề muốn quyếtđịnh của mình sau này lại bị tình cảm ảnh hưởng.Sắc mặt của Lạc Nhu khẽ thay đổi, nàng than nhẹ mộttiếng nói: “Đúng thật ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Tanghe nói ngươi dự tính rời khỏi nơi này đi chu du khắpđại lục. Vì vậy ta muốn thỉnh cầu ngươi giúp ta mangmột phong thư tới Áo Lan đế quốc. Hơn nữa phong thưnày tuyệt đối không thể để cho bất kỳ người nào củaBăng Nguyệt đế quốc thấy được. Nếu như ngươi giúp taviệc này thì nói không chừng ta có thể sẽ không cần phảigả cho ngũ hoàng tử.”Niệm Băng hỏi: “Gởi cho người nào của Áo Lan đếquốc?”Lạc Nhu nói: “Đem lá thư tới thủ đô của Áo Lan đế quốcvà giao nó cho tiểu nữ nhi của Lam Vũ hầu tước. Không,Lam Vũ hầu tước mấy năm trước đã được thăng lên côngtước rồi. Tiểu nữ nhi của ông ta tên là Lam Thần. Lam Vũhầu tước tại Áo Lan đế quốc cực kỳ nổi tiếng. Chỉ cầnngươi tới đó hỏi thăm thì nhât định sẽ tìm thấy ông ta.Dù gì ngươi dũng muốn đi chu du, Băng Nguyệt đế quốccùng Áo Lan đế quốc lại tiếp giáp nhau, vậy hãy giúp ta,Băng Hỏa Ma Trùcó được không?”Đưa thư tuyệt không phải là chuyện gì khó, huống chiviệc này lại liên quan tới hạnh phúc cả đời của Lạc Nhu,Niệm Băng gật đầu đồng ý: “Hy vọng là sẽ không xảy rachuyện phiền phức gì là tốt nhất.”Lạc Nhu mừng rỡ nói: “Vậy là coi như ngươi đã đáp ứngrồi.” Dứt lời nàng từ trong người lấy ra một phong thưcùng một hạt châu nhỏ phát ánh bạch quang mờ ảo đưacho Niệm Băng: “Hạt châu này là tín vật, cùng với phongthư này, Lam Thần nhất định sẽ tin ngươi.”Niệm Băng vừa cầm vào tay thì kinh dị phát hiện ra bạchquang của hạt châu ấm áp như rất quen thuộc, tựa nhưdo bạch ngọc tạo ra. Hắn không kịp coi kỹ đành đưa taythu phong thư và hạt châu vào không gian giới chỉ.Mã xa dừng trước cửa ma pháp sư công hội. Niệm Bănghướng về Lạc Nhu nói: “Ta sẽ tận hết sức giúp ngươimang phong thư tới nơi. Ta đi đây. Hẹn gặp lại.”“Đợi một chút” Lạc Nhu chợt tiến đến cạnh Niệm Bănghôn nhẹ, mùi hương thơm thoang thoảng khiến choNiệm Băng nhất thời ngây ngốc. ánh mắt Lạc Nhu lộ ranét cảm kích: “Niệm Băng, đa tạ ngươi. Nếu như lúctrước ta có mang phiền phức tới cho ngươi thì mongngươi bỏ qua. thật ra, ngươi là một người rất tốt”Đưa tay sớ lên mặt, trong lòng của Niệm Băng chợt sinhra một cảm giác khó tả. Người tốt? Mình là một người tốtsao?Trước đó không lâu Tuyết tĩnh còn nói mình là mộtkẻ đáng ghét cơ mà.Nửa tháng cứ vậy qua đi. Lúc này, tại tầng bốn của mapháp sư công hội, Niệm Băng đang đọc một quyển mapháp chú ngữ. Hy vọng của Long Trí đối với Niệm Băngquả thật rất cao. hai mươi ngày trước, sau khi NiệmBăng học hết tại tầng ba thì Long Trí tức thì đồng ý đểNiệm Băng tiến vào tầng bốn để tiếp tục học tập. TầngBăng Hỏa Ma Trùbốn so với tầng ba sách nhiều hơn rất nhiều. Ở nơi đâyma pháp tri thức cực kỳ huyền ảo khiến cho dù ngườithông mình như Niệm Băng cũng chỉ có thể ghi lại để từtừ lý giải.Tại đệ tứ tầng có cả ma pháp cấm chú thập nhất giai củacác hệ ma pháp, mặc dù số lượng cực kỳ ít nưng tất cảđều là tài sản trân quý của công hội. Phổ thông ma phápđược chia làm thập giai nhưng khi tới thập nhất giai thìchính là cấm chú. Còn tối cao nhất chính là ma phápthần hàng thuật thập nhị giai thì được xưng là cấm trungchi cấm.“Niệm Băng.” Long Trí mở cấm chế từ dưới đi lên ngắt đidòng tư tưởng của Niệm Băng.“Sư phụ, người chẳng phải nói ta chỉ cần đọc mấy thứnày, không cần phải giải thích hày sao?” Niệm Băng kinhngạc nhìn Long Trí. Ban đầu, khi mới bái Long Trí làm sưphụ, trong lòng Niệm Băng vẫn còn có sự đề phòng.Nhưng khi Long Trí vô tư chỉ dạy khiến cho Niệm Băngnhư nhìn thấy lại hình bóng của Tra Cực, sự phòng bị từđó cũng từ từ biến mất.Sắc mặt của Long Trí trở nên khó coi nhìn Niệm Băngnói: “Ngày mai ngươi phải rời khỏi đây ngay. Ta vừanhận được tin là quốc vương bệ hạ sau khi nghe được vềngươi thì tỏ ra rất hứng thú nên đã dùng ma pháp phongcáp truyền thư truyền tin tức tới Nặc Á hầu tước. Mapháp phong cáp có tốc độ rất nhanh, trong ba ngày nhấtđịnh sẽ tới Băng Tuyết thành. Vì vậy, ngày mai ngươinhất định phải rời khỏi đây”Niệm Băng lúc nào cũng nghĩ mình sẽ ly khai khỏi BăngTuyết thành nhưng đột nhiên nghe Long Trí nói thếkhiến trong lòng Niệm Băng ít nhiều cũng có chút khôngthích ứng. Nhưng hắn vẫn gật đầu nói: “Sư phụ, nhữngthứ ở đây cũng không có nhiều. Tối hôm nay ta cố mộtchút có lẽ sẽ đọc xong. Dù sao ta cùng không có gì đểBăng Hỏa Ma Trùthu dọn cả. Sớm ngày mai ta sẽ ly khai. Dù gì nhữngngày gần đây ta không hề xuất hiện ở bên ngoài, ta nghĩngười của Đại Thành Hiên cũng không biết ta còn ở trongthành đâu”Long Trí hừ lạnh:“Ngươi nghĩ như vậy là quá coi thường bọn họ rồi đó. Tađã sớm phát hiện ra xung quanh công hội đều có ngườigiám thị tựa hồ như sợ ngươi bỏ chạy vậy. Sự tồn tại củangươi nói cho cùng là một uy hiếp rất lớn đối với đạiThành Hiên.”Niệm Băng gật đầu nói:“Ta hiểu rồi. Sư phụ, người còn có gì giao phó cho takhông?”Long Trí không nói tiếng nào, tiến lại gần giá sách duynhất trên tầng, do dự một hồi rồi lấy xuống một quyểnma pháp thư nằm trên cùng. Quyển sách này Niệm Băngđã từng đọc qua, trong đó nói về hiệu quả của ma phápcấp biệt cấm chú. Sau khi đọc quyển sách đó xong, NiệmBăng còn bị uy lực cường đại của cấm chú làm cho giậtmình.Long Trí cầm quyển sách than nhẹ: “Ban đầu loại mapháp này ta không nghĩ sẽ dạy cho ngươi, cũng khônghy vọng ngươi sẽ dùng tới nó. Nhưng hiện tại ta nghĩ lại,đem nó chỉ cho ngươi thì tốt hơn. Mặc dù nó rất nguyhiểm nhưng nếu dùng để bảo mệnh thì lại là tốt nhất.”Niệm Băng nghi hoặc nhìn Long Trí hỏi: “Sư phụ, mapháp đó như thế nào mà lại khiến người khó xử như ...