Bao Công xử án Hồi 01 CON NHỆN ĐOÁN ÁN HAY CÁI TÀI SUY LUẬN CỦA BAO CÔNGNgày xưa, tại huyện Khúc Phụ, thuộc phủ Côn Châu, có hai nhà giàu có là gia đình ông Lữ Duật Nhơn và gia đình Phó Sứ Trần Bang Mô. Vợ chồng Lữ Duật Nhơn sanh hạ được một đứa con trai, tên là Như Phương thông minh, đĩnh ngộ, năm 10 tuổi đi học đã tỏ ra xuất sắc. Tuy sống trong gia đình trưởng giả, dư ăn dư mặc, đông kẻ hầu người hạ, nhà cửa rộng rãi, căn trước căn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Công xử án - Hồi 01 Bao Công xử án Hồi 01 CON NHỆN ĐOÁN ÁN HAY CÁI TÀI SUY LUẬN CỦA BAO CÔNG Ngày xưa, tại huyện Khúc Phụ, thuộc phủ Côn Châu, có hai nhà giàucó là gia đình ông Lữ Duật Nhơn và gia đình Phó Sứ Trần Bang Mô. Vợ chồng Lữ Duật Nhơn sanh hạ được một đứa con trai, tên là NhưPhương thông minh, đĩnh ngộ, năm 10 tuổi đi học đã tỏ ra xuất sắc. Tuysống trong gia đình trưởng giả, dư ăn dư mặc, đông kẻ hầu người hạ, nhàcửa rộng rãi, căn trước căn sau, lại có vườn bao bọc xung quanh, NhưPhương không ỷ y nhà giàu có hay được cha mẹ nuông chiều mà bỏ bê sựhọc. Trái lại, chàng lại tỏ ra nết na, siêng năng nên càng lớn, học càng giỏi.Người biết chuyện thường lấy chàng làm gương khuyên con cái. Nhà Như Phương có nuôi được hai vợ chồng Trình Nhị làm quản giacho ở căn nhà dưới, gần bếp. Trình Nhị và vợ là Xuân Hương rất đỗi trungthành với chủ, thức khuya dậy sớm, chăm lo của chủ như của mình. Dân chúng khắp vùng ai cũng khen vợ chồng Lữ Duật Nhơn biết tuơn tích đức mới được con thì tài giỏi mà tớ thì trung thành. Nói về gia đình Trần Bang Mô cũng giàu có, lại là người quyền thế.Vợ chồng Phó Sứ Mô có đặng hai trai, một gái. Hai con trai đều đã lập giađình. Một đứa tên là Văn Mạng là bạn học cùng lớp với Như Phương. Cô gáiút Nguyệt Anh xinh đẹp tuyệt vời, mặt hoa, da ngọc, dáng điệu uyển chuyểnthướt tha, lại nết na thùy mị, tính tình dễ thương, không ưa xa hoa lòe loẹt.Thật là đẹp cả người lẫn nết. Từ khi Nguyệt Anh đến tuần cập kê. Trần Bang Mô để ý kén bạn trămnăm cho cô gái quý. Mến tài Như Phương, ông liển bảo Văn Mạng lựa lờilàm mai cho đôi trai tài gái sắc lấy nhau. Cha con Duật Nhơn chịu ngay và đem lễ vật đến hỏi liền. Qua ít bữanhà trai đến xin Phó Sư Mô định ngày cho rước dâu. Ngày làm lễ thành hôn cho đôi trẻ, nhà Như Phương mở tiệc linh đìnhmới khắp bạn học của Như Phương đến dự. Trong chúng bạn đến mừng cócả Châu Hoằng Sử, con trai quan Lại Bộ Thượng Thư. Sử tuy là con quan vàlà bạn thân của Như Phương nhưng tính tình hai người lại khác hẳn nhau.Như Phương nết na chăm chỉ bao nhiêu thì Hoằng Sử lại bê tha rượu chè,trai gái bấy nhiêu. Thấy vợ bạn đẹp, y sanh lòng khát khao thèm muốn. Tuyham chơi nhưng được cái thông minh và nhớ lâu, nên học hành cũng khôngđến nỗi thua kém lắm. Chúng bạn thường kể rằng Hoằng Sử có biệt tài hễ đãđến thăm nơi nào thì nhớ mãi từ đường đi đến lối lại, đến cách sắp đặt trongnhà. Tuy hay đến chơi nhà Như Phương luôn nhưng mãi đến hôm nay nhânngày cưới bạn, Hoằng Sử mới có dịp thong thả đi coi khắp nơi: nhà ngoài,nhà trong, phòng cô dâu, vườn tược, và cho đến con đường nhỏ sau nhà,Hoằng Sử cũng đi xem kỹ hết. Vợ chồng Như Phương từ khi lấy nhau, ăn ở rất hòa thuận. NguyệtAnh lại thờ cha mẹ chồng rất mực hiếu thảo. Thật là một cảnh gia đình đầmấm yên vui. Nhưng chưa được bao lâu thì bố mẹ Như Phương đều mắc bệnh quađời, khiến vợ chồng Như Phương khóc than khôn xiết. Hết tang ba năm, Như Phương thi đậu tú tài và vợ cũng sanh hạ đượcmột con trai. Năm ấy vua mở kỳ thi Hội (Cử nhân), Như Phương sửa soạn lềuchõng vào kinh dự thi. Sau khi ân cần dặn dò vợ chăm lo việc nhà, nuôinấng con thơ, Như Phương củng Trình Nhị, người quản gia trung thành, haithầy trò khăn gói ra đi. Giữa đường, Như Phương bị bắt (Không thấy nói ai bắt và vì lý dogì?), Trình Nhị trốn thoát, chạy về nhà cấp báo. Tin như sét đánh, NguyệtAnh thương chồng, vật mình than khóc thảm thương. Cha mẹ, anh em nàng nghe tin kéo đến khuyên giải mãi Nguyệt Anhmới nguôi. Qua cơn bàng hoàng lúc đầu, nàng dần dần trấn trĩnh, bèn bànvới cha tìm cách giải cứu Như Phương. Có sự tất phải đến tận nơi Như Phương bị bắt thì mới tìm cách cứuchàng được. Ông già Nguyệt Anh nhận đi nhưng chẳng hiểu ông nghĩ sao lạiđòi đem theo cả thằng cháu ngoại đi (hay là ông có linh cảm tai họa sắpđến?). Nguyệt Anh lễ phép thưa: - Cha định vậy, con đâu dám cãi lời. Song con thiết nghĩ nay chồngcon bị bắt, sống chết chưa biết ra sao, chỉ còn có giọt máu này. Nay cha đemcháu đi, giữa đường gặp sự rủi ro, lấy ai nối dõi tông đường họ Lữ. Vả lạicháu đi con ở nhà nhớ lắm. Mong cha xét lại. Ông già gật đầu khen con nói phải và ông quyết định: - Ừ, thôi để cha đi với hai anh con. Phần con ở nhà hãy năng đi thămhai chị dâu con cho khuây khỏa, chẳng nên âu sần lo nghĩ quá e sanh bịnhthì khốn đa. Căn dặn xong ông già lên đường với hai con trai. Nàng Nguyệt Anh từđó quanh quẩn trong nhà, chăm nom con, không đi ra đến ngoài, bên mìnhchỉ có con Thu Quế đứa tớ gái 7 tuổi ở liền bên hầu hạ. Mọi việc trong nhàđều giao cho vợ chồng Trình Nhị trông nom. Trình Nhị từ ngày chủ bị bắt, một mình phải lo quán xuyến mọi côngviệc, nên suốt ngày chạy tới chạy lui, lo công kia chuyện nọ, không lúc nàorảnh tay. Có nhiều bận Trình Nhị vắng nhà đôi ba ngày để đi xa đòi nợ chochủ. Căn nhà của vợ chồng Trình Nhị nằm phía cuối vườn, giáp vách vớimột căn nhà ở phía bên ngoài của Trương Mậu Thất. Mậu Thất là một tên lười biếng, chẳng lo làm ăn, tính tình xảo quyệtlại thích ăn chơi đàng điếm. Khắp xóm ai cũng ghét tên bất lương ấy. Thấy Trình Nhị vắng nhà luôn, y bèn buông lời chọc ghẹo XuânHương, lại được Xuân Hương là một người đàn bà trắc nết, gặp trai tán tỉnhthì sa ngã liền. Thế là từ đó, hễ Trình Nhị đi khỏi là y men theo phía sau vườn vô nhàTrình Nhị thông dâm với Xuân Hương. Người lối xóm đều biết rõ, riêngTrình Nhị thì không hay biết tí gì về sự phản bội của vợ (Thực ra trong nhàchưa tỏ, ngoài ngõ đã hay). Một hôm Mậu Thất bảo Xuân Hương: - Chủ em còn trẻ đẹp, lại vắng chồng lâu ngày. Em khá làm mai cho tanghe (Hỗn thật, dám đánh giá người khác qua Xuân Hương. Sau này chútxíu thì mất đầu vì câu này). Xuân Hương cự nự: - Cô tôi (nghĩa là chủ tôi) đức hạnh quyết chẳng kh ...