Bao Công xử án - Hồi 09
Số trang: 23
Loại file: pdf
Dung lượng: 211.36 KB
Lượt xem: 14
Lượt tải: 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Ngày xưa, tại xứ Đường Châu, thuộc tỉnh Sơn Đông, bên Tàu, có một cô gái tên là Phòng Thoại Loan, xinh đẹp, nết na và rất mực thủy chung, nhưng phải cái rất nghèo. Năm 16 tuổi, nàng lấy chồng làm ruộng ở cùng xứ tên là Châu Đại Thọ. Người này cha chết đã lâu nhà chỉ đủ ăn lại thêm còn mẹ già phải phụng dưỡng. Tuy nghèo mà cảnh gia đình thiệt là hòa thuận đầm ấm, yên vui. Sáu năm trời trôi qua, Phòng thị cũng chưa có tin mừng chi cả. Trái với...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Công xử án - Hồi 09 Bao Công xử án Hồi 09 AI LẤY CẮP GÓI BẠC CỦA NÀNG NGUYỆT NGA (đây là vụ án mà Bao Công chịu không tra ra thủ phạm) Ngày xưa, tại xứ Đường Châu, thuộc tỉnh Sơn Đông, bên Tàu, có mộtcô gái tên là Phòng Thoại Loan, xinh đẹp, nết na và rất mực thủy chung,nhưng phải cái rất nghèo. Năm 16 tuổi, nàng lấy chồng làm ruộng ở cùng xứ tên là Châu ĐạiThọ. Người này cha chết đã lâu nhà chỉ đủ ăn lại thêm còn mẹ già phảiphụng dưỡng. Tuy nghèo mà cảnh gia đình thiệt là hòa thuận đầm ấm, yên vui. Sáu năm trời trôi qua, Phòng thị cũng chưa có tin mừng chi cả. Tráivới các bà mẹ khác, mẹ Châu Đại Thọ vẫn quý mến con dâu, nhiều lần cònkiếm lời an ủi nàng. Còn chồng Phòng thị, anh cũng không vì vậy mà lạnhnhạt hắt hủi vợ. Nhờ vậy Phòng thị cũng bớt ưu tư phiền muộn. Nàng thường cầu Trờikhấn Phật cho nàng được một mụn con trai để nói dõi tông đường họ Châu. Mùa xuân thứ bảy sau ngày lấy chồng, Phòng thị được như ý sở cầu.Sáng đó, trong tiết xuân ấm áp, dưới ánh xuân dịu dàng, trăm hoa đua nở,chim hót vang lừng, Phòng thị e lệ báo tin mừng cho mẹ chồng hay. Châu mẫu cả mừng lật đật đi loan báo khắp hai họ nội ngoại và bạn bèthân thuộc. Qua bữa sau thôn xóm đều hay biết. Ai gặp Phòng thị cũng hỏithăm khiến nàng vừa thẹn lại vừa vui. Cuối thu năm ấy, Phòng thị sinh hạ được một em trai kháu khỉnh, mậpmạp, được cụ Tiên chỉ vốn cùng họ với chồng nàng, đặt tên là Châu KhảLập. Khả Lập được một tuổi thời Châu Đại Thọ lâm bạo bệnh qua đời, đểlại mẹ già, vợ dại, con thơ. Năm ấy, Phòng thị tuổi vừa hai mươi bốn. Nàng ở vậy nuôi con và phụng dưỡng mẹ chồng rất mực cung kính.Năm sau bà cụ cũng cưỡi hạc quy tiên. Từ đó, Phòng thị vẫn can đảm mộtsương hai nắng, thắt lưng buộc bụng, tần tảo nuôi con. Xóm trên có người tên là Vệ Tư Hiền, nhà giàu có, nhưng góa vợ vàtổi ngoài bốn mươi nay muốn tục huyền. Nghe danh Phòng thị là người hiềnđức Vệ Tư Hiền nhiều lần cậy người làm mai xin dẫn 30 lạng bạc làm lễcưới. Nhưng Phòng thị lễ phép khước từ lấy cớ còn phải nuôi cho con khônlớn. Vệ Tư Hiền nghe vậy càng đem lòng quý mến Phòng thị cho nên ôngvẫn nhờ người thỉnh thoảng tới thăm mẹ con Khả Lập, tuy ông không có hyvọng gì được toại nguyện. Thắm thoát Châu Khả Lập đã được 18 tuổi. Lập thờ mẹ rất hiếu thảochăm lo làm lụng suốt ngày, sáng đi làm việc đồng áng tối về lại xoay ra bửacủi, giã gạo. Nhờ vậy mẹ con xem ra ngày càng khá hơn xưa. Khắp xứ ai cũng khen Khả Lập và thường lấy chàng làm gương răndạy con cái. Nhiều nhà có con gái tới tuổi cặp kê cũng năng lui tới thăm hỏiPhòng thị với hậu ý muốn chọn Khả Lập làm rể. Phòng thị cũng thấy mátmặt với thiên hạ, thực bõ công một mình vất vả nuôi nấng, dạy dỗ con trongmười mấy năm trường. Phòng thị nhiều lần gợi chuyện khuyên nên lo bề gia thất cho mẹ sớmcó cháu bồng. Nhưng mỗi khi thấy mẹ đả động tới đường vợ con, Khả Lậpđều lễ phép thưa: - Xin cha mẹ nghĩ lại. nhà ta còn nghèo con thiết nghĩ hãy để thư thãcũng chưa muộn. Phòng thị dư biết là thiên hạ cù có quý mẹ con nàng đến đâu chăngnữa nhưng còn phong tục ràng buộc, việc cưới hỏi tất nhà trai cũng vẫn phảilo cho đủ lễ. Phòng thị hỏi ý Khả Lập cho có lệ chứ thực ra nàng đã có quyết địnhrồi. Chưa biết nàng định thế nào chỉ biết qua sáng sau Phòng thị trở dậythiệt sớm đi chợ mua sắm vàng hương bông trái, xôi gà. Ơû chợ về, nàngquét dọn sạch sẽ bàn thờ chồng bày đồ lễ tươm tất. Đoạn nàng mở rương lấybộ quần áo đẹp mặc vào rồi trở ra trước bàn thờ chồng châm đèn đốt nhang,chắp tay vái chồng mà khấn rằng: - Nay con mình đã lớn khôn, đến tuổi lập gia đình. Nhưng nhà nghèo,thiếp không sao lo cưới đặng vợ cho con, như vậy không có ai nối dõi tôngđường họ Châu. Thiếp đã thủ tiết 17 năm nay. Nay thiếp đứng giữa hai ngảđường một là thủ tiết mãi thì Khả Lập đến già cũng không có vợ được. Hailà tái giá thì lấy số bạc thách cho con làm vốn cưới vợ đặng lo hậu tự chochàng. Thiếp không biết tính sao nên phải gieo keo này xin chàng linh ứngcho biết phải lấy chồng hay ở trọn đời. Nếu chàng bắt thiếp bước một bướcnữa để giúp con thời xin cho một keo ngửa. Khấn xong, Phòng thị gieo tiền. Một keo ngửa. Nàng chưa tin lại gieotiền lần nữa. Kết quả vẫn như lần trước. Phòng thị vái tạ chồng và khấn tiếp: - Chàng đã nhất quyết bắt thiếp phải lấy chồng thiếp xin vâng lệnh. Lễ xong, Phòng thị gọi Khả Lập lại và bảo rằng: - Mẹ biết con là người hiếu thảo. Nay con đã khôn lớn lại biết lo làmăn cần mẫn. Thế là con đã đền ơn mẹ xứng đáng rồi. Mẹ đã lo đủ cho con,vậy vài tháng nữa mẹ sẽ đi lấy chồng. Khả Lập nghe mẹ hiền dạy thế, rớt nước mắt mà thưa rằng: - Lạy mẹ xin mẹ xét lại nguồn cơn. Nếu mẹ tái giá sao mẹ chẳng làmlúc con còn bé dại nay tuổi đã cao mẹ mới tính chuyện lấy chồng chẳng hóara uổng công mẹ thủ tiết suốt 17 năm trường. Hay là tại con bất hiếu, khôngphụng dưỡng mẹ thì xin mẹ cứ đáng đòn, con xin cam chịu. Phòng thị đáp: - Con chớ khá nhiều lời. Yù mẹ đã nhất quyết như vậy, con đừng cảnmẹ. Thấy mẹ có vẻ không bằng lòng Khả Lập len lén đi xuống nhà, vẻ mặtbuồn hiu. Lần đầu tiên trong đời mẹ con Khả Lập không nói với nhau mộtlời suốt bữa co7m trưa hôm đó. Chiều lại, Khả Lập trốn mẹ đến van nài mấy ông già trong họ nội nhờkhuyên can mẹ. Nghe tin động trời, các cụ liền khăn áo chỉnh tề kéo nhau đến nhà mẹcon Khả Lập hỏi cho rõ đầu đuôi câu chuyện. Phòng thị lễ phép thưa lạiduyên cớ đã thúc đẩy nàng sẽ tái giá. Nàng nói rõ có xin keo và hương hồnChâu Đại Lộc đã chấp thuận . Nghe xong, một cụ mau miệng hỏi: - Chị là người hiền đức, đảm đang, nội trong họ nhà ta, con dâu nhưchị thiết là có một không hai. Các cụ cũng như lão đây, thấy chĩ nghĩ nhưvậy là phải lắm. Chị biết hy sinh cho nhà chồng như thế, lẽ nà ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Công xử án - Hồi 09 Bao Công xử án Hồi 09 AI LẤY CẮP GÓI BẠC CỦA NÀNG NGUYỆT NGA (đây là vụ án mà Bao Công chịu không tra ra thủ phạm) Ngày xưa, tại xứ Đường Châu, thuộc tỉnh Sơn Đông, bên Tàu, có mộtcô gái tên là Phòng Thoại Loan, xinh đẹp, nết na và rất mực thủy chung,nhưng phải cái rất nghèo. Năm 16 tuổi, nàng lấy chồng làm ruộng ở cùng xứ tên là Châu ĐạiThọ. Người này cha chết đã lâu nhà chỉ đủ ăn lại thêm còn mẹ già phảiphụng dưỡng. Tuy nghèo mà cảnh gia đình thiệt là hòa thuận đầm ấm, yên vui. Sáu năm trời trôi qua, Phòng thị cũng chưa có tin mừng chi cả. Tráivới các bà mẹ khác, mẹ Châu Đại Thọ vẫn quý mến con dâu, nhiều lần cònkiếm lời an ủi nàng. Còn chồng Phòng thị, anh cũng không vì vậy mà lạnhnhạt hắt hủi vợ. Nhờ vậy Phòng thị cũng bớt ưu tư phiền muộn. Nàng thường cầu Trờikhấn Phật cho nàng được một mụn con trai để nói dõi tông đường họ Châu. Mùa xuân thứ bảy sau ngày lấy chồng, Phòng thị được như ý sở cầu.Sáng đó, trong tiết xuân ấm áp, dưới ánh xuân dịu dàng, trăm hoa đua nở,chim hót vang lừng, Phòng thị e lệ báo tin mừng cho mẹ chồng hay. Châu mẫu cả mừng lật đật đi loan báo khắp hai họ nội ngoại và bạn bèthân thuộc. Qua bữa sau thôn xóm đều hay biết. Ai gặp Phòng thị cũng hỏithăm khiến nàng vừa thẹn lại vừa vui. Cuối thu năm ấy, Phòng thị sinh hạ được một em trai kháu khỉnh, mậpmạp, được cụ Tiên chỉ vốn cùng họ với chồng nàng, đặt tên là Châu KhảLập. Khả Lập được một tuổi thời Châu Đại Thọ lâm bạo bệnh qua đời, đểlại mẹ già, vợ dại, con thơ. Năm ấy, Phòng thị tuổi vừa hai mươi bốn. Nàng ở vậy nuôi con và phụng dưỡng mẹ chồng rất mực cung kính.Năm sau bà cụ cũng cưỡi hạc quy tiên. Từ đó, Phòng thị vẫn can đảm mộtsương hai nắng, thắt lưng buộc bụng, tần tảo nuôi con. Xóm trên có người tên là Vệ Tư Hiền, nhà giàu có, nhưng góa vợ vàtổi ngoài bốn mươi nay muốn tục huyền. Nghe danh Phòng thị là người hiềnđức Vệ Tư Hiền nhiều lần cậy người làm mai xin dẫn 30 lạng bạc làm lễcưới. Nhưng Phòng thị lễ phép khước từ lấy cớ còn phải nuôi cho con khônlớn. Vệ Tư Hiền nghe vậy càng đem lòng quý mến Phòng thị cho nên ôngvẫn nhờ người thỉnh thoảng tới thăm mẹ con Khả Lập, tuy ông không có hyvọng gì được toại nguyện. Thắm thoát Châu Khả Lập đã được 18 tuổi. Lập thờ mẹ rất hiếu thảochăm lo làm lụng suốt ngày, sáng đi làm việc đồng áng tối về lại xoay ra bửacủi, giã gạo. Nhờ vậy mẹ con xem ra ngày càng khá hơn xưa. Khắp xứ ai cũng khen Khả Lập và thường lấy chàng làm gương răndạy con cái. Nhiều nhà có con gái tới tuổi cặp kê cũng năng lui tới thăm hỏiPhòng thị với hậu ý muốn chọn Khả Lập làm rể. Phòng thị cũng thấy mátmặt với thiên hạ, thực bõ công một mình vất vả nuôi nấng, dạy dỗ con trongmười mấy năm trường. Phòng thị nhiều lần gợi chuyện khuyên nên lo bề gia thất cho mẹ sớmcó cháu bồng. Nhưng mỗi khi thấy mẹ đả động tới đường vợ con, Khả Lậpđều lễ phép thưa: - Xin cha mẹ nghĩ lại. nhà ta còn nghèo con thiết nghĩ hãy để thư thãcũng chưa muộn. Phòng thị dư biết là thiên hạ cù có quý mẹ con nàng đến đâu chăngnữa nhưng còn phong tục ràng buộc, việc cưới hỏi tất nhà trai cũng vẫn phảilo cho đủ lễ. Phòng thị hỏi ý Khả Lập cho có lệ chứ thực ra nàng đã có quyết địnhrồi. Chưa biết nàng định thế nào chỉ biết qua sáng sau Phòng thị trở dậythiệt sớm đi chợ mua sắm vàng hương bông trái, xôi gà. Ơû chợ về, nàngquét dọn sạch sẽ bàn thờ chồng bày đồ lễ tươm tất. Đoạn nàng mở rương lấybộ quần áo đẹp mặc vào rồi trở ra trước bàn thờ chồng châm đèn đốt nhang,chắp tay vái chồng mà khấn rằng: - Nay con mình đã lớn khôn, đến tuổi lập gia đình. Nhưng nhà nghèo,thiếp không sao lo cưới đặng vợ cho con, như vậy không có ai nối dõi tôngđường họ Châu. Thiếp đã thủ tiết 17 năm nay. Nay thiếp đứng giữa hai ngảđường một là thủ tiết mãi thì Khả Lập đến già cũng không có vợ được. Hailà tái giá thì lấy số bạc thách cho con làm vốn cưới vợ đặng lo hậu tự chochàng. Thiếp không biết tính sao nên phải gieo keo này xin chàng linh ứngcho biết phải lấy chồng hay ở trọn đời. Nếu chàng bắt thiếp bước một bướcnữa để giúp con thời xin cho một keo ngửa. Khấn xong, Phòng thị gieo tiền. Một keo ngửa. Nàng chưa tin lại gieotiền lần nữa. Kết quả vẫn như lần trước. Phòng thị vái tạ chồng và khấn tiếp: - Chàng đã nhất quyết bắt thiếp phải lấy chồng thiếp xin vâng lệnh. Lễ xong, Phòng thị gọi Khả Lập lại và bảo rằng: - Mẹ biết con là người hiếu thảo. Nay con đã khôn lớn lại biết lo làmăn cần mẫn. Thế là con đã đền ơn mẹ xứng đáng rồi. Mẹ đã lo đủ cho con,vậy vài tháng nữa mẹ sẽ đi lấy chồng. Khả Lập nghe mẹ hiền dạy thế, rớt nước mắt mà thưa rằng: - Lạy mẹ xin mẹ xét lại nguồn cơn. Nếu mẹ tái giá sao mẹ chẳng làmlúc con còn bé dại nay tuổi đã cao mẹ mới tính chuyện lấy chồng chẳng hóara uổng công mẹ thủ tiết suốt 17 năm trường. Hay là tại con bất hiếu, khôngphụng dưỡng mẹ thì xin mẹ cứ đáng đòn, con xin cam chịu. Phòng thị đáp: - Con chớ khá nhiều lời. Yù mẹ đã nhất quyết như vậy, con đừng cảnmẹ. Thấy mẹ có vẻ không bằng lòng Khả Lập len lén đi xuống nhà, vẻ mặtbuồn hiu. Lần đầu tiên trong đời mẹ con Khả Lập không nói với nhau mộtlời suốt bữa co7m trưa hôm đó. Chiều lại, Khả Lập trốn mẹ đến van nài mấy ông già trong họ nội nhờkhuyên can mẹ. Nghe tin động trời, các cụ liền khăn áo chỉnh tề kéo nhau đến nhà mẹcon Khả Lập hỏi cho rõ đầu đuôi câu chuyện. Phòng thị lễ phép thưa lạiduyên cớ đã thúc đẩy nàng sẽ tái giá. Nàng nói rõ có xin keo và hương hồnChâu Đại Lộc đã chấp thuận . Nghe xong, một cụ mau miệng hỏi: - Chị là người hiền đức, đảm đang, nội trong họ nhà ta, con dâu nhưchị thiết là có một không hai. Các cụ cũng như lão đây, thấy chĩ nghĩ nhưvậy là phải lắm. Chị biết hy sinh cho nhà chồng như thế, lẽ nà ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
bao công xử án truyện trung quốc văn học trung quốc lịch sử trung quốc qua truyện nhân vật lịch sử trung hoaGợi ý tài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 288 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 282 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 128 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 112 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 110 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 104 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 99 0 0 -
2 trang 78 0 0
-
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 61 0 0 -
378 trang 42 0 0